
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341491
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1491 lượt.
răng trên vai mình, ánh mắt lóe lên sự nhiệt tình nóng bỏng như lửa.
Nếu có thể, anh rất muốn giúp em trai tìm lại cô gái đó, nói với cô ấy rằng: “Không phải cô gái nào cũng may mắn và hạnh phúc như cô, có thể khiến một người đàn ông như Trác Siêu Việt nảy sinh tình cảm chân thành…”
Trác Siêu Nhiên đương nhiên không thể nào ngờ rằng, cô gái mà anh muốn tìm giây phút này đang nằm bò trên giường, đặt tấm danh thiếp của anh trên gối, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve, khoái chí nhìn tên của anh.
Trác Siêu Nhiên, Trung đoàn 3, Sư đoàn N, Khu quân sự thành phố S.
Điện thoại di động: ###########
Điện thoại cố định: ###########
E-mail: ###########
Mộc Mộc nằm bò trên giường, nhìn tấm danh thiếp, cười híp mắt.
Ngay cả địa chỉ của hòm thư điện tử cũng có, sau này viết thư tình chẳng phải sẽ rất tiện hay sao?
Thư tình, viết gì mới hay nhỉ?
Chi bằng vẫn là câu đó: “Em thích anh từ rất lâu rồi… Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu xanh, còn nữa, thích các cô gái tóc dài… đúng không?”
Ừm, còn có thể thêm vào một câu: “Em đã nuôi tóc dài vì anh…”
Không biết nhận được thư điện tử, anh ấy sẽ phản ứng thế nào? Liệu có giống như buổi tối hôm đó không?
Đương nhiên, nếu có thể, cô hy vọng lại được viết chữ lên bộ ngực trần của anh, nhìn làn da căng mọng của anh điểm xuyết những giọt nước lóng lánh, cảm nhận trái tim anh đang đập mạnh dưới ngón tay cô…
Bỗng nhiên, tâm hồn Mộc Mộc lại quay về buổi tối của ngày hôm đó.
Anh ôm cô ngồi trong bồn nước ấm áp, nghe nói đó là suối nước nóng, có chứa nhiều khoáng chất. cô không ngửi thấy mùi của khoáng chất, chỉ ngửi thấy mùi xạ hương ngây ngất, khiến người ta mê mẩn tâm thần. anh đặt cả người cô lên đùi mình, hai tay ôm lấy eo cô.
“Tối hôm nay, tại sao lại tìm anh?” Anh ghé sát tai cô hỏi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, cảm giác tê buồn lan tới tận xương tủy.
Cô đỏ mặt né tránh, một bàn tay đặt lên vai anh, một bàn tay viết chữ lên ngực anh: “Bởi vì, em thích anh từ rất lâu rồi… Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu xanh, còn nữa, thích các cô gái tóc dài… đúng không?”
Anh nắm chặt ngón tay cô, đặt lên đó một nụ hôn. “Anh còn thích các cô gái viết chữ trên trái tim anh… giống như em.”
Biết rõ anh đang nịnh, Mộc Mộc vẫn cười híp mắt, khuôn mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu.
Anh hôn ngón tay cô, đầu lưỡi ươn ướt lướt qua ngón áp út, cảm giác ấm á plan theo ngón áp út truyền vào tận trong tim. Nghe nói, ngón áp út có một sợi dây thần kinh đi thẳng tới tim, hóa ra đó là sự thật.
Trái tim xốn xang trước nụ hôn của anh, Mộc Mộc mỉm cười e lệ rút ngón áp út lại, viết tiếp lên lồng ngực anh: “Anh còn thích các cô gái như thế nào nữa?”
“Anh còn thích…”
Anh cúi đầu, ánh mắt tinh quái đảo qua đảo lại trên người cô, Mộc Mộc có một dự cảm chẳng lạnh.
Quả nhiên, vòng ôm của anh thít chặt khiến cơ thể mềm mại của cô nép sát vào lồng ngực rắn rỏi của anh, “…Những cô gái không mặc quần áo.”
“Anh hư quá!” Cô ôm lấy cổ anh, ngước mắt mỉm cười với anh.
“Vậy sao? Vậy thì anh sẽ hư thật cho em xem…”
Khi anh hư, quả thật là rất xấu xa!
Anh đặt cơ thể ướt mèm của cô lên tấm khăn tắm trải bên thành bể, làm cho cô muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng…
Quá trình bắt nạt đó, cho tới hôm nay, mỗi khi nhớ đến, Mộc Mộc vẫn không thể không lấy chăn che mặt lại, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, toàn thân nóng rực.
Hồi ức không trong sáng trong đầu bỗng nhiên vụt tắt, Mộc Mộc nghĩ tới một vấn đề then chốt, vội ngồi bật dậy: Cô đã quên không cho anh biết cách liên lạc với mình!
Anh đã nói: Nếu có vấn đề gì, có thể nhắn tin cho anh. Vậy nếu cô không có chuyện gì cả, sao có thể nhắn tin cho anh đây?
Mộc Mộc rầu rĩ vỗ vào trán mình, cái đầu óc ngốc nghếch này, cô nên đưa số điện thoại của mình cho anh mới phải, chưa biết chừng, vì lịch sự và trách nhiêm, anh sữ gửi một tin nhắn hỏi thăm cô, vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận liên lạc với anh.
Nhưng vì cô đúng là một kẻ ngốc nghếch, nên quả thực chẳng còn cách nào khác.
Hay là, cô bẻ gãy cổ tay mình rồi nhắn tin cho anh: “Cổ tay của tôi bỗng nhiên bị gãy rồi.”
Anh có thể sẽ phi ngay tới, chưa biết chừng còn chịu trách nhiêm với cô suốt đời.
Nhưng nghĩ đến chuyện sau này không chơi đàn được nữa, còn có thể bị anh hiểu nhầm rằng cô “ăn vạ” anh, Mộc Mộc quyết định từ bỏ ý định điên rồ này.
Suốt cả buổi chiều, Mộc Mộc ôm lấy chiếc điện thoại di động, khoanh chân ngồi trên giường, suy nghĩ xem phai nhắn tin cho Trác Siêu Nhiên như thế nào.
“Trung đoàn trưởng Trác, chào anh, tôi là Tô Mộc Mộc…”
Mộc Mộc chống cằm suy nghĩ, mở đầu thế này thì hình như hơi tầm thường, vô vị quá.
“Vết thương của tôi không có vấn đề gì, anh không cần bận tâm.”
Mộc Mộc lắc đầu, không được, vết thương không có vấn đề gì thì dao lại phải nhắn tin cho người ta, rõ ràng là rỗi hơi không có việc gì làm.
Chi bằng… “Nếu vết thương của tôi không có vấ