
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341498
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1498 lượt.
rút điện thoại ra xem giờ, phát hiện có một tin nhắn mới của Trác Siêu Nhiên gửi tới từ hai mươi phút trước.
“Rất xin lỗi, doanh trại có việc đột xuất. tôi đã nói rõ với bác sĩ Lâm ở phòng khám rồi, cô cứ trực tiếp tới gặp cậu ấy để khám lại là được.”
Chỉ một mẩu tin nhắn cũng đủ khiến tâm trạng Mộc Mộc rơi xuống đáy vực sâu. Nhưng cô hiểu rõ, trong quân đội phải tuân thủ mệnh lệnh, anh có việc mà anh phải làm.
Cô có nên bỏ về như vậy không? Đây là cơ hội khó khăn lắm cô mới có được!
“Ồ, hay là, tôi đợi anh nhé?”
Cô cầm điện thoại chờ đợi rất lâu, mãi không thấy anh trả lời.
Cô lại gửi thêm một tin nhắn: “Tôi không vội đâu, tôi sẽ đợi anh!”
Vẫn không có tin nhắn trả lời.
Nghĩ rằng anh không để ý tới tin nhắn trong điện thoại, cô liền bấm số gọi cho anh, mới phát hiện điện thoại của anh đang nằm ngoài vùng phủ sóng, không biết bao giờ mới nhận được tin nhắn.
Ánh nắng mùa hè ay gắt như lửa, Mộc Mộc ngồi trên ghế đá bên cạnh bãi đỗ xe, lặng lẽ nhìn từng chiếc xe đi tới.
Có lẽ đã quen với việc ngày ngày chờ đợi trong suốt bốn năm, Mộc Mộc không cảm thấy nóng, cũng không chán nản, cứ lặng lẽ ngồi đó, nhìn mọi người qua lại. Thi thoảng, cô lại giúp một em bé nhặt quả bóng đa bị lăn xa, giúp một người mới xuất viện xách đồ đạc, hoặc trông hộ một người khác thứ gì đó, cảm thấy rất vui vẻ.
Đến giữa trưa, thời tiết quá nóng bức, mọi người đều quay về phòng có điều hòa để hưởng bầu không khí mát mẻ. cô vẫn ngồi yên tại chỗ, lấy tập giấy nhớ ra đặt lên trên đùi, nghĩ tới những câu hỏi mà anh có thể hỏi khi tới, viết sắn từng câu trả lời. Trời tối tự lúc nào, không còn nhìn rõ nét chữ nữa, gió đêm thổi tung những tờ giấy nhớ nhỏ bé của cô.
Biết anh không thể đến, cô thất vọng đứng dậy, bước xuống bậc thang, từng bậc, từng bậc một.
Song cô lại không nỡ bỏ đi, lại bước lên từng bậc, từng bậc.
“Thực ra cô không cần phải ở đây đợi tôi…”
Mộc Mộc nghĩ một lát, lật giở trang tiếp theo. “Tôi đã nói đợi anh, là nhất định sẽ đợi.”
Cho dù là một người đàn ông không tinh ý, trong tình huống này, cũng có thể cảm nhận được sự chờ đợi của cô ẩn chứa ý nghĩa gì. Trác Siêu Nhiên không biết phải nói gì cả, chỉ đứng nhìn cô. Thực ra, trong ngày đầu tiên gặp mặt, tiếng dương cầm uyển chuyển thê lương cùng đôi mắt đẫm lệ câm nín của cô đã khiến lòng anh nảy sinh một cảm giác khó hiểu, lúc này, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
Mộc Mộc bị ánh mắt anh làm cho lúng túng, cúi đầu xuống chăm chú lật các mẩu giấy, cuối cùng cũng tìm được trang cần tìm, đưa ra cho anh đọc: “Anh ăn cơm chưa? Nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đối diện kia có vẻ không tồi, tôi mời anh nhé?”
Trác Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn tập giấy nhớ giống như báu vật trong tay cô, lòng đầy tò mò.. “Có thể cho tôi xem được không?”
Mộc Mộc cố gắng nhớ lại hết nội dung đã viết trong những tờ giấy đó, bên trong đều là những lời do cô tùy tiện viết ra, chẳng có ý nghĩa gì cả, trừ trang cuối cùng… nhưng đó cũng là điều cô muốn thổ lộ với anh.
Tập giấy nhớ được giở từng trang một, những câu chữ vừa đơn giản vừa không hề ăn khớp với nhau, nhưng lại chất chứa tình cảm chân thành.
“Tôi đợi cũng chưa lâu lắm. việc của anh đã xử lí xong chưa?”
“Hôm nay thời tiết thật đpẹ, không hề nóng chút nào.”
“Không sao, tôi cũng rỗi rãi chẳng có việc gì làm.”
“Tôi đã nói sẽ đợi anh, là nhất định sẽ đợi.”
Từng câu từng chữ được anh lặng lẽ lật giở.
Lật tới trang cuối cùng, ánh mắt Trác Siêu Nhiên bỗng chùng xuống, bỏi vì trên đó viết rằng:
“Em thừa nhận, em rất thích anh. Một người đàn ông như anh, có người phụ nữ nào lại không thích cơ chứ. Nhưng từ trước tới giờ em chưa từng mơ mộng hão huyền. anh là một quan chức trong quân đội, tiền đồ rộng mở… mà em lại từng là một tội phạm vị thành niên, mưởi bày tuổi đã phải vào trại cải tạo, nừa năm trước vừa mới ra tù… Em biết anh không thể chấp nhận em, chuyện giữa hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng… Em chỉ muốn được ở gần bên anh một chút.”
Cô không thể ngờ rằng, chính lời thổ lộ không hề giấu giếm đo đã khiến tâm hồn Trác Siêu Nhiên gợn lên những cơn sóng nhỏ. Đúng vậy, anh là một quân nhân, chưa nói tới việc kết hôn, ngay cả việc hẹn hò yêu đương đơn giản, anh cũng cần phải suy nghĩ thận trọng. Nếu đều sư đoàn trưởng- người một lòng muốn cất nhắc anh biết được rằng anh đang qua lại với một cô gái vừa mới ra khỏi trại cải tao, kết quả không cần suy nghĩ cũng đủ biết.
Không phải là chưa từng có cô gái nào thổ lộ với anh, một vài người còn có tình cảm sâu đậm hơn, nồng nhiệt hơn Mộc Mộc, nhưng anh chưa gặp người nào khi thổ lộ lại vạch ra một hố sâu ngăn cách như vậy. Đó lại còn là loại hố sâu ngăn cách về thân phận chính trị không thể vượt qua khiến Trác Siêu Nhiên có một cảm giác đặc biệt, là hối tiếc, rung động hay không chịu khuất phục, anh cũng không thể diễn tả được, tóm lại, anh không muốn từ chối cô giống như đã từ chối những cô gái khác…
“Quán thịt nướng Hàn Quốc đó hình như cũng không tồi, anh c