The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hai Lần Gặp Gỡ

Hai Lần Gặp Gỡ

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134598

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/598 lượt.

MỞ ĐẦU
Chúa tể của tôi – người đàn ông vĩ đại nhất, tuấn tú nhất thế gian.
Câu chuyện về Ngài đã được dệt thành giai thoại; viết thành tiểu thuyết lưu truyền khắp chốn.
Ngài là một vị anh hùng trẻ tuổi thực sự. Có người nói, hai mươi tuổi Ngài đã bước vào thế giới sinh hóa, nghiên cứu trong lĩnh vực mũi nhọn bậc nhất và là cha đẻ của phát minh mang tính đột phá giới hạn loài người.
Ngài là người từng phát động một cuộc chiến rộng khắp thế giới, và từng giành được ưu thế trong trận chiến ấy. Nhưng vì một người con gái, Ngài bỏ lại lãnh thổ đã công chiếm hơn phân nửa. Giờ đây, đội quân củaNgài đội quân mạnh nhất thế giới, đang co cụm trên một cô đảo Nam Thái Bình Dương.
Ngài không nhìn tôi nữa, sai người đưa tôi đi. Sau đó một thời gian thật dài,tôi không hề gặp lại Ngài.
Vì vậy trong dinh thự của Ngài xuất hiện một cô gái tên là Bình An.
Thế nhưng dường như tôi không giống những người hầu khác. Tôi không cần làm việc, đãi ngộ trong sinh hoạt của tôi giống như Ngài mọi người gọi tôi là tiểu thư.
Nhưng tôi không phải là bạn gái của Ngài. Ngài chưa từng chạm vào người tôi mà trong nhà cũng không có nữ chủ nhân.
Vị trí của tôi giống em gái Ngài hơn. Mọi người cũng cho là như thế, bởi vì Ngài chưa từng vào phòng tôi, gặp mặt cũng rất ít.
Điều này khiến tôi không vui.
Mặc dù bấy lâu nay chỉ thấy Ngài đôi lần nhưngtôi vẫn không thể ngăn mình trở nên giống hơn phân nửa Thiếu nữ trên đảo – thích Ngài.
Không chỉ một lần trong đêm khuya, rúc vào trong chăn tôi tự phác họa nét mặt Ngài, mái tóc Ngài, sóng mũi Ngài, bờ môi Ngài, và cả thân hình Ngày.
Ngài quá hoàn mỹ. Vậy nên lần đầu gặp Ngài - tôi đã yêu.
Nhưng tôi không biết bản thân mình với Ngài mà nói có vai trò gì? Nếu Ngài chỉ coi tôi là một người hầu thông thường thì vậy cũng tốt có thể giúpt ôi đoạn tuyệt tơ tình này; nếu Ngài muốn tôi làm bạn giường, không sao, tôi cam tâm tình nguyện.
Nhưng Ngài không hề tỏ ý. Ngài đặt tôi bênmình, không gần không xa, lại không nhìntôi lấy một cái.
Đã sắp ba năm rồi.
Kỳ thực Ngài cũng từng vào phòng tôi, hai lần. Hai năm, cùng một ngày. Tôi không biết ngày này có ý nghĩa gì với Ngài.
Đêm ấy, Ngài tới phòng tôi. Dường như Ngài uống rượu nên đã hôn tôi thật điên cuồng, thậm chí Thiếu chút nữa chiếm lấy tôi .
Nhưng Ngài vẫn không tiến tới.
Lần đầu tiên tôi không nhịn được bèn gọi khẽ, “Chúa tể!” Thân hình Ngài thoáng sững lại.
Lần thứ hai,tôi không kiềm nén được, kêu lên đau đớn, Ngài như lập tức bừng tỉnh, nói “Chết tiệt tôi sẽ không bao giờ khiến em đau đớn!” Rồi bỏ đi.
Hai lần chung đụng, tôi chưa từng kể với ai.
Bởi đây là bí mật nho nhỏ của tôi, niềm hạnh phúc của tôi, cũng là nỗi hoang mang của tôi.
Hôm nay, là ngày đó của năm thứ ba.Tôi nghĩ, nhất định trong hôm nay phải tìm cho mình một đáp án.
Nhưng tôi chờ suốt một đêm, Ngài không tới.
Kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ, chưa hừng đông mà lòng tôi đã lạnh.
Tôi đột nhiên hiểu ra, Ngài sẽ không tới, vĩnh viễn không tới nữa.
Bởi Ngài không muốn tôi – một thế thân.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết ánh mắt chan chứa chờ mong, tuyệt vọng, tiếc thương ấy đều không dành cho tôi – một cô bé xa lạ.
Tôi đứng lên mặc đồ tử tế. Tôi cần một đáp án. Tôi không muốn làm một vật trưng bày. Tôi – Bình An – không thể làm một vật trưng bày!
Tôi nhẹ nhàng bước về lầu phía Tây. Đó là cấm địa. Không có vệ binh đứng gác vì đã cài đặt vô số máy móc giám sát. Nếu dám tự ý xông vào, hôm sau Ngài sẽ hạ lệnh xử tử người đó. Sau khi chuyện này phát sinh vài lượt không còn ai dám lại gần nơi đấy.
Tôi nghĩ nơi này có đáp án tôi cần, vì lầu phía Tây quanh năm tối, đêm nay lại sáng đèn.
Tôi rón rén đẩy cửa, trong bóng tối, dò dẫm bước lên từng bậc thang. Năng lực phản ứng của tôi rất tốt, quan sát trong bóng tối cũng khá. Bình thường chỉ cần một chút thủ thuật phòng thân làtôi có thể quật ngã vài thanh niên cao to hơn mình.
Tầng cao nhất phòng cuối cùng phía Đông, cửa khép hờ, ánh sáng vàng nhạt lọt qua khe nhỏ.
Tôi nhẹ nhàng núp sau cánh cửa, chợt phát hiện cửa lạnh vô cùng. Cũng may tôi nhanh nhẹn khẽ lùi lại mà không hề phát sinh tiếng động nào.
Tôi nhìn thấy người khiến mình ngày nhớ đêm mong, Ngài đang dựa vào một cỗ quan tài kính, lặng lẽ ngồi trên đất. Ánh mắt Ngài vẫn đăm đăm nhìn trong đó, cho nên đến giờ vẫn k phát hiện ra tôi.
Ai nằm trong đó ? Vì cơ thể Ngài đã chặn mất phân nửa nên tôi chỉ thấy một đôi chân mảnh khảnh bọc trong một chiếc váy dài màu xanh ngọc.
Đó là một người con gái. Tôi nghĩ, nhất định đó là người đã khiến Ngàivứt bỏ cả giang sơn.
Ngài bỗng nhiên lên tiếng, nói chuyện với thi thể ấy.
Ngài nói : ‘‘Thiếu Hàn, tôi rõ ràng đã làm theo nguyện vọng của chị, không cần quyền lực, không cần lãnh thổ, sao chị vẫn không chịu trở lại bên tôi ?’’
Thanh âm của Ngài thật nhẹ, ngữ điệu lại rất trịnh trọng. Tôi chưa từng gặp Ngài nhỏ nhẹ với ai như vậy.
Ngài nói : ‘‘Thiếu Hàn, tôi đã canh giữ ở hòn đảo này này nhiều năm như vậy, không cho ai ra khỏi đ