
Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341640
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1640 lượt.
anh, em sướng điên lên được.
- Trung tá Gia là nhân tài trong quân đội, làm học trò của tôi không thấy ấm ức sao?
- Đúng là hơi ấm ức, nhưng mục tiêu của em không chỉ ở đó. – Cô ranh mãnh nháy mắt với anh.
Miệng không kìm chế được mà giật lên:
- Mục đích của trung tá là gì?
- Đương nhiên là… tình yêu thầy trò rồi! – Cô hùng dũng trả lời.
Anh đang định nghiêm mặt lại, ra vẻ thầy giáo uy nghiêm để lên lớp cho cô một bài về suy nghĩ kỳ quặc này, vừa ngước lên đã thấy sinh viên của cả lớp đang há hốc mồm miệng đứng phía sau.
Anh thở dài, lật tay lại siết lấy tay cô:
- Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Gia Hàng vợ tôi.
Cô gật đầu đầy phóng khoáng:
- Sau này mong được các bạn giúp đỡ.
Nhân lúc các tròn mắt lộp độp rơi xuống đất, anh dắt cô vội vàng đào tẩu khỏi hiện trường.
- Thủ trưởng, nhìn thấy em anh có vui không?
Đúng là cô nhóc con, cứ hỏi mãi những câu ấu trĩ.
- Có gì mà vui? Lúc em đi chẳng nói câu nào với anh, lúc về cũng chẳng thèm thông báo lấy một tiếng. – Anh vờ tức giận.
Cô cắn môi, cúi đầu:
- Đó cũng là bất đắc dĩ mà, thủ trưởng gặp phải chuyện của em thì sẽ xốc nổi. Nếu nói cho anh biết, anh lại làm sai, đại thủ trưởng sẽ không cho chúng ta cơ hội đâu. Cho dù em có ở bên anh, thì vẫn áy náy.
Anh khẽ cười:
- Anh không bình tĩnh đến thế cơ à?
- Yêu một người thì sẽ không. – Cô ngước mặt lên, trong ánh nắng chiều thu đổ bóng, chỉ thấy hàng mi dài của cô chấp chới, dường như mỗi sợi lông mi là một lời khẳng định.
Tim anh rung lên, khàn giọng nói:
- Muốn hôn em quá.
Mặt cô đỏ ửng:
- Ngày… ngày tháng còn dài mà!
- Không đi nữa?
- Không bao giờ đi nữa, sau này em và Phàm Phàm, sẽ mãi mãi ở bên thủ trưởng, được không?
Anh không nói gì, mở cửa xe cho cô.
Điện thoại reo.
Anh vòng qua bên kia xe nghe máy.
- Thủ trưởng, tôi đã vá hết các lỗ hổng, hệ thống đã hoạt động lại bình thường. – Chu Văn Cẩn nói.
- Vất vả rồi, trung úy Chu!
- Là Gia Hàng làm phải không?
- Cậu nghĩ sao?
- Tôi cảm thấy là cô ấy, cô ấy thích tấn công dũng mãnh, đánh úp một lần. Lần này, cô ấy thắng.
- Cậu cũng đâu có thua.
- Tôi đã tìm lại được sự nhiệt tình thời đi học rồi, thực ra có một đối thủ như vậy, là điều rất hạnh phúc, có phải không?
- Tôi rất ngưỡng mộ.
- Thủ trưởng, chúc hai người hạnh phúc.
- Cảm ơn! – Anh nhận ra sự chân thành của Chu Văn Cẩn, có lẽ cậu ta đã nghĩ thông suốt rồi.
- Anh thậm thụt với ai thế? – Gia Hàng ngồi ghế sau cứ ngọ nguậy mãi, đợi anh lên xe đã vội thò đầu sang.
Tiểu Dụ ngồi đằng trước cười trộm, đúng như lời Thành Công nói, chỉ sợ làm đến chức thượng tướng thì Gia Hàng vẫn chỉ là một chú heo con.
- Điều tra đấy à?
- Em là mẹ của con trai anh, em có quyền. – Cô rít lên.
- Biết rồi, buổi tối sẽ báo cáo với em, được chưa? – Ánh mắt không kìm nét được lướt nhẹ qua môi cô.
Cô hung hắng hai tiếng, ngồi ngay ngắn lại.
- Mùa thu Bắc Kinh đẹp quá nhỉ!
Tiểu Dụ nhịn cười đau cả bụng, khó khăn lắm mới an toàn lái xe trở về nhà.
Cổng nhà khép hờ.
- Về nhà rồi! – Anh đẩy cửa ra.
Cô nhấc chân lên…
Cô biết, sau bước chân này, cô vẫn còn rất nhiều vấn đề cần đối mặt: chung sống với bà mẹ chồng Âu Xán; cái nhìn thù địch của bà Trác Dương với cô; làm thế nào để thích ứng với địa vị cao vời vợi của nhà thủ trưởng; quá khứ của ông Án Nam Phi và chị hai; bao gồm cả làm thế nào giải thích với Ninh Mông và Tiểu Ngải về việc cô thình lịch mọc ra một đứa con trai một tuổi và một ông chồng thiếu tướng…
Nghĩ thôi đã đau đầu.
Anh nắm tay cô, bước qua bậc cửa.
Trong sân ngập mùi hương, ánh nắng dần lọt qua kẽ lá, lốm đốm rơi xuống đất, cô xòe tay bắt lấy. Lòng bàn tay như có một vì sao đang nhảy nhót, cô nắm tay lại, túm chặt lấy nó.
Ngước đầu lên, anh đang dịu dàng nhìn cô.
Ngay cả vì sao này cô còn hái được, những chuyện khác cần gì phải lo lắng?
Cô cười:
- Thủ trưởng, chúng ta trốn vào phòng ngủ trước đi, để em bù đắp cho nỗi khổ tương tư của anh suốt một năm ròng.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Phàm Phàm đang chơi trong phòng đã dỏng tai lên, phấn khởi huơ tay, cất giọng gọi to:
- Mẹ… mẹ…