Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia!

Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia!

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341677

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1677 lượt.

ng: "Vậy cậu phải cảm tạ mình đã làm cho cậu ấy xù lông." Nghĩ đến tính khí của Hách Nghĩa Thành, cô chớp đôi mắt to long lanh như người vô tội nói: "Anh ấy có thể giận đến mức giữ chân ga mà tưởng đạp thắng hay không hả?" =))
Hướng Vi vừa nghe xong liền sốt ruột, nhảy dựng lên ầm ĩ với Mục Khả: "Mục Khả Khả, nếu như thần tượng mình có chuyện không hay xảy ra mình không tha cho cậu đâu."
"Nhìn cậu thế này, không biết còn tưởng rằng cậu ấy là bạn trai cậu đấy." Mục Khả bất đắc dĩ thở dài, thật lòng an ủi nói: "Yên tâm đi, chỉ cần mình không xuất hiện trước tầm mắt cậu ấy, cậu ấy lập tức liền tỉnh táo, tốc độ ấy tuyệt đối chỉ như gió thu cuốn hết lá vàng."
Nhìn thấy bộ dáng chắc chắn của Mục Khả, Hướng Vi cũng không còn lo lắng, ngược lại nghĩ đến vẻ mặt vô cùng tàn khốc của Hạ Hoằng Huân, cô vỗ trán một cái: "Mình phải gọi điện thoại cho ba, mình quyết định sẽ ở lại che chở cho cậu."
"Che chở cho mình?" Nhìn ánh mắt thương xót của Hướng Vi, Mục Khả lầm bầm: "Không chừng cậu chưa chết, ngược lại mình đã chết trước rồi."
Mục Khả muốn ngủ một lát, nên đuổi Hướng Vi đi ra ngoài gọi điện thoại. Trong phòng yên tĩnh trở lại, cô nhắm nghiền hai mắt, không tự giác nhớ tới chuyện buổi chiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như phát sốt. Kéo tấm chăn che đầu, cô bắt đầu đếm cừu: "Một con, hai con, ba bốn năm con. . . . . ."
Trong lúc mơ màng nghe được tiếng gõ cửa, Mục Khả miễn cưỡng ló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm cánh cửa không có tiếng động. Ngay lúc cô cho rằng người bên ngoài đã đi rồi, thì cửa lại được nhẹ nhàng đẩy ra. Cô vội vàng từ từ nhắm hai mắt, nghe tiếng bước chân đến gần, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khẩn trương. Dựa vào trực giác mạnh mẽ của phụ nữ, cô đoán người đến là —— Hạ Hoằng Huân!
Hạ Hoằng Huân không đi căn-tin ăn cơm, kết thúc một ngày huấn luyện anh ngồi ở phòng làm việc thật lâu, cho đến khi Hách Nghĩa Thành lên xe rời đi, anh mới xuống lầu. Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, anh quyết định tới thăm cô một chút. Ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Khả đang nhắm chặt hai mắt, anh đứng bên cạnh giường hồi lâu không lên tiếng.
Chẳng lẽ bây giờ đang lưu hành im lặng là vàng? Mục Khả lẩm bẩm trong lòng.
Vào lúc cô sắp không giả bộ được nữa, Hạ Hoằng Huân bỗng nhiên khom người xuống, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô, hiếm khi thấy anh dịu dàng nói: "Em thật làm cho người ta yêu thích, nếu như em không ghét tôi, chúng ta thử bắt đầu đi, có được không?"
Nghe vậy, Mục Khả đang giả vờ ngủ trong nháy mắt cứng đờ, hàng lông mi thật dài không tự giác run run.
Sắc mặt Hạ Hoằng Huân thật bình tĩnh, anh giơ tay vuốt ve mái tóc rối loạn của Mục Khả đang ngủ, nhẹ nhàng êm ái như đang vỗ về người yêu, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô, anh không nhanh không chậm nói: "Không cần căng thẳng, anh chỉ nêu ra ý tưởng mang tính xây dựng để em suy nghĩ một chút."






Bốn năm đánh lâu dài
Lại được thổ lộ? Mục Khả kinh ngạc nhìn mặc cho anh vuốt tóc của cô, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được chỗ nào khiến anh thích. Ở trong trí nhớ của cô, giữa bọn họ cho tới bây giờ chưa từng hòa hợp.
Thời gian lơ đãng bị kéo về bốn năm trước, Mục Khả cho rằng mới gặp gỡ.
Ngày tân sinh báo danh, khi đó Mục Khải Minh còn chưa đi bộ đội, trước tiên ông an bài muốn tự mình lái xe đưa Mục Khả đi đại học C. Nhưng bị con gái từ chối.
Mục Khả xách theo hành lý đơn giản đứng ở trong phòng khách, tóc ngắn gọn gàng hoạt bát, nhưng trên mặt cũng rất cô đơn, cô nhẹ nói: "Không muốn phiền đến ba, con tự bắt xe đi."
Ở nhà bốn người, Mục Khả chỉ thân với Mục Thần, về phần Mục Khải Minh và bà Mục, bọn họ chỉ là cha mẹ, trưởng bối trên danh nghĩa của cô. Trong lòng cô, mình đã là người ngoài. Cho nên, sau khi vào đại học cô rất ít về nhà, thời gian sau khi học xong hầu như cũng dùng để dạy kèm tại nhà.
Vậy mà, cô gái trẻ tuổi không bởi vì cuộc sống sinh hoạt đặc biệt trong gia đình mà trở nên yếu đuối, cô thích cười, lạc quan kiên cường, cô thích hưởng thụ như mọi người, muốn tự an bài cuộc sống của mình. Tóm lại, mượn lời Hướng Vi mà nói, so sánh với những ưu điểm rất động lòng người, khuyết điểm không biết nhã nhặn của Mục Khả căn bản không đáng nhắc tới.
Nghe khích lệ như vậy, Mục Khả nhe răng vui vẻ, ôm Hướng Vi nói vô cùng buồn nôn: "Bạn học Hướng Vi yêu dấu, bạn thật là người tốt, nhất định có thể gả cho Đại tá."
Hướng Vi đẩy cô ra, nhìn dấu móng tay nho nhỏ trên vai áo sơ mi trắng của mình, thưởng cho Mục Khả một cái run rẩy kịch liệt.
Huấn luyện quân sự tân sinh bắt đầu vào ngày thứ hai sau khi báo danh.
Sáng sớm hôm đó, đám sương còn chưa hoàn toàn tản đi, giọt sương trong suốt làm dịu đi màu xanh của hoa cỏ, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng như có như không, từ từ nhắm hai mắt hít vào thật sâu, làm người ta cảm giác cả người rất thoải mái.
Vóc người cao lớn, mặt mũi tuấn tú, sĩ quan trẻ tuổi - Hạ Hoằng Huân từ trong luồng sương mù đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị, t