
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1620 lượt.
hắn tên Viên Soái thì chính là tướng quân chắc?
Là phúc hay là họa
Tín hiệu đèn vừa ‘phụt’ tắt, nơi đóng quân cũng chìm vào bóng tối, chỉ duy nhất đèn trong phòng làm việc của Doanh trưởng vẫn còn sáng.
Thấy anh không có ý định đi nghỉ, Dịch Lý Minh lên tiếng nhắc nhở: "Lão Hạ, cậu nên quý trọng thời gian nghỉ ngơi, đừng để đến khi cậu nằm xuống cũng là lúc còi báo phải rời giường." Thật ra thì Chính trị viên lớn tuổi hơn Hạ Hoằng Huân, nhưng trong quân ngũ vẫn có thói quen xưng hô như vậy, mọi người gặp nhau ai ai cũng gọi là ‘Lão’.
Hạ Hoằng Huân cũng không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ quân dụng: "Không phải anh đang sợ về nhà muộn, chị dâu sẽ cho một trận chứ?"
Nhắc đến vị nào đó trong nhà, Dịch Lý Minh khẽ cau mày: "Trước kia không có điều kiện để đi theo quân ngũ thì cô ấy cứ đòi cả ngày lẫn đêm, bây giờ có điều kiện được ở cùng nhau thì lại ầm ĩ suốt ngày, cậu không nhìn thấy được bộ dáng như có thâm cừu đại hận của cô ấy đâu!"
Ngay lúc Hạ Hoằng Huân đang điều chỉnh tâm tình, thì trên tầng năm ký túc xá của công chức, giáo viên độc thân đại học C đã tối đen như mực từ lâu, chứng tỏ chủ nhân nơi này đã nghỉ ngơi.
Được bạn tốt Hướng Vi ban cho cái tên là "Chúa ngủ", Mục Khả đang ngủ say bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại liên tục kéo dài đánh thức. Cô duỗi tay qua cầm lên điện thoại, không đợi đầu bên kia lên tiếng nói chuyện đã trực tiếp quát: "Xin cậu đừng có dùng loại phương thức không dinh dưỡng này giày vò người ta có được không? Cậu có biết bệnh động kinh tùy lúc này thật đáng ghét không hả?" Đây rõ ràng không phải là bị "Quấy rầy" lần đầu.
Hướng Vi ở đầu điện thoại bên kia cũng không có bất kì một tia áy náy nào: "Sao cậu biết là mình? Còn sớm vậy đã ngủ rồi? Thật là không phụ lòng cái tên ‘Chúa ngủ’ mình đặt cho cậu."
Ngoại trừ học Tiếng Anh ra, sở thích lớn nhất của Mục Khả chỉ có một từ đó là ngủ. Khi tán gẫu với cô, lúc người ta đang nói rất hăng hái, xoay người lại nhìn lên, cô nhóc nào đó đã nghẹo đầu lên ghế sofa ngủ thiếp đi, khóe miệng còn mang theo ý cười nhẹ. Hướng Vi lúc nào cũng cảm thán: "Chẳng lẽ mình sinh ra là để dỗ cậu ngủ sao?" Từ đó cái tên riêng "Chúa ngủ" được ra đời.
Thích ngủ có tội sao? Mục Khả dùng sức dập đầu xuống gối ngủ biểu lộ sự tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Trừ cậu ra còn ai có thể đêm hôm khuya khoắt ân cần thăm hỏi mình?"
"Cậu khoan hãy nóng giận, mình gọi để đặc biết báo cho cậu biết một tin." Đối với sự gào thét của cô bạn thân, cô cũng coi như không thấy gì, Hướng Vi thần bí nói: "Nghe ba mình nói huấn luyện quân sự cho tân sinh viên kỳ này chỉ đạo viên cũng phải tham gia. . . . . ."
Cái này mà cũng được coi là tình báo? Mục Khả thật muốn cắn chết cô bạn mình: "Bạn Hướng Vi Vi à, xin cậu hãy nói với mình, chỉ đạo viên không tham gia huấn luyện tân sinh kỳ này đi!"
"Cậu đừng ngắt lời, mình còn chưa nói xong đâu. Mình nói tham gia là chỉ cùng tham gia huấn luyện quân sự cùng tân sinh. . . . . ."
Cùng tham gia huấn luyện quân sự? Đi đều, đứng tư thế quân đội, nội vụ ngăn nắp? Quả thực là sấm sét giữa trời quang!
Cơn buồn ngủ của Mục Khả toàn bộ tiêu tan, bò dậy ngồi lên: "Nguồn gốc tình báo có thể tin được không?"
"Trong kế hoạch viết rất rất rõ ràng, tuyệt đối có thể tin. . . . . ."
Mục Khả hoàn toàn tỉnh táo, cô gào to trong điện thoại: "Đả đảo Hiệu trưởng!" Kế hoạch là Hiệu trưởng viết, mà Hiệu trưởng là cha của Hướng Vi.
Hướng Vi ‘Ha’ một tiếng vui vẻ, "Mình vốn muốn cùng cậu lẻn vào trụ sở huấn luyện chơi mấy ngày, xem ra có lẽ là không được rồi."
"Chỉ số IQ của cậu bị âm à?" Mục Khả khinh thường nói: "Chỗ đó có gì chơi? Cậu cảm thấy hứng thú với việc vác 20kg chạy trong sân huấn luyện à? Cậu có khuynh hướng thích bị ngược, hay là uống nước biển nhiều quá nên đầu biến mặn rồi?"
Yêu quân đội có lỗi sao? Đây là sở thích vinh quang cỡ nào chứ. Hướng Vi kháng nghị: "Lúc cậu đả kích mình thì đừng lưu loát như vậy được không?" Tính toán nhỏ nhặt trong đầu bị đánh cho không còn, cô bắt đầu bàn điều kiện với đồng chí Mục khả: "Nếu như cậu đồng ý dẫn mình đi nhìn xem Tham mưu trưởng Hách một chút, mình sẽ nói với ba mình không để cậu đi."
Cô là người không có cốt khí như vậy sao? Cần phải đi cửa sau? Mục Khả kiên cường cự tuyệt dứt khoát: "Nhất định không thể trao đổi!"
"Mục Khả Khả!" Hướng Vi tức giận: "Cậu chính là điển hình cho hán tử no không biết lòng hán tử đói, mình chẳng qua chỉ muốn gặp thần tượng mình một lần."
"Thần tượng có thể tùy tiện gặp à? Hơn nữa cậu gặp cậu ấy còn ít chắc? Mỗi lần cậu út đến thăm mình, không phải mình toàn gọi cậu sao?"
"Cậu ghen à?"
"Không được à?"
"Nhìn lòng dạ hẹp hòi đó của cậu giống như eo biển Paraná vậy. . . . . ."
"Mình thích."
". . . . . ."
Đánh bại Hướng Vi, Mục Khả tiếp tục trùm chăn ngủ.
Ngày hôm sau quả nhiên nhận được thông báo, toàn bộ chỉ đạo viên tất cả các lớp lần này đều phải tham dự hành trình huấn luyện quân