
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
iếp tục rút lui thì thân phận đó của anh cũng bị tước đoạt mất. Vì vậy, anh đành phải gồng mình lên chống đỡ, chỉ có thể gồng mình lên mà theo sau cô.
Trước đó Ẩn Trúc đã đọc mấy tin nhắn Thẩm Quân Phi gửi cho cô, cũng biết là anh đã biết chuyện rồi. Cô thấy anh không có ý định nói về chuyện này, nhưng cô thì không thể không nói. Tình trạng của Ngô Dạ Lai không cho phép cô mập mờ không rõ ràng.
"Thời gian này em phải vào bệnh viện chăm sóc cho anh ấy, anh ấy", dần dần cô cũng đã chấp nhận được chuyện đột ngột xảy ra này rồi, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Ngô Dạ Lai nằm đó, Ẩn Trúc vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào.
"Không có y tá chăm sóc đặc biệt sao?"
"Có, nhưng đấy chỉ là công việc của họ thôi", lời nói của Ẩn Trúc chứa nhiều hàm ý, cô cho rằng phải đích thân mình chăm sóc cho Ngô Dạ Lai mới có thể tận tâm tận sức. Đó chính là suy nghĩ thực lòng của cô. Cô không hy vọng có thể chăm sóc anh chuyên nghiệp được như họ, cũng có thể sẽ gây phiền phức cho bác sĩ y tá trong bệnh viện, nhưng tấm lòng của cô, tấm lòng của bố mẹ chồng cô thì không thể hoài nghi được. Sự chăm sóc mà Ngô Dạ Lai cần, không chỉ là sự chăm sóc chuyên nghiệp của y tá, anh cần sự cổ vũ và ủng hộ, mà phải là sự cổ vũ và ủng hộ đầy kiên định của người thân.
Thẩm Quân Phi không hỏi thêm nữa, cũng không định thay đổi quyết định của cô. Giọng Ẩn Trúc mặc dù rất ai oán, nhưng chỉ là muốn thông báo cho anh, chứ không phải là hỏi ý kiến của anh. Đồ đạc của Ẩn Trúc buổi sáng anh đã chuyển xong, vì vậy, Thẩm Quân Phi đưa cô đến dưới nhà rồi lái xe đi.
Ngày hôm nay quả là một sự thử thách đối với tất cả mọi người. Thẩm Quân Phi lái xe quay lại bệnh viện, dù gì anh cũng nên đích thân đến thăm Ngô Dạ Lai, đến thăm anh chàng vô dụng kia, xem xem tại sao cậu ta lại giày vò bản thân mình đến mức khốn khổ như thế, sao có thể lặng lẽ không kèn không trống kéo Ẩn Trúc về lại bên cậu ta như thế?
Ánh hoàng hôn rực rỡ vẫn còn pha chút màu xanh của nền trời. Thẩm Quân Phi chính vào lúc thời khắc giao ca này mà khó khăn tiến về phía trước. Hơn ai hết, anh là người mong muốn Ngô Dạ Lai có thể nhanh chóng bình phục; Hơn ai hết, anh hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi.
Đây là tình yêu, không phải từ thiện, không phải ai cần trước thì đưa cho người đó dùng trước. Tình yêu đã trao cho anh, ngoài anh ra, không ai có thể sở hữu nó.
Mọi việc bao giờ cũng đi ngược lại với mong muốn của con người. Khi Thẩm Quân Phi nhận thức được điều này, Ngô Dạ Lai đã chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của Ẩn Trúc, kể cả thời gian làm việc.
Đấy là bởi vì mẹ của Ngô Dạ Lai sau khi Ẩn Trúc quay về không lâu đã không may bị ngã. Khi ngã, bà vô tình chống tay xuống đất theo phản xạ nên xương tay bị tổn thương, xương bả vai thì bị nứt. Dù không quá nghiêm trọng nhưng lại bị thương tay phải, trọng trách chăm sóc cho Ngô Dạ Lai giờ dồn hết lên vai Ẩn Trúc.
Bố mẹ hai bên hiển nhiên tỏ ra vui mừng trước việc Ẩn Trúc túc trực thường xuyên bên cạnh Ngô Dạ Lai, ít nhất thì bố mẹ Ngô Dạ Lai sẽ cảm thấy như thế. Mẹ của Ngô Dạ Lai tỏ ra rất căng thẳng trước cánh tay bị thương của mình, chần chừ mãi không chịu tháo bột, dù trời có nắng nóng đến đâu bà cũng treo tay lên như thế.
Thẩm Quân Phi không phải không hiểu suy nghĩ của người lớn trong nhà, nhưng anh cũng phải có lập trường của mình chứ, không phải thế sao? Anh biết mình không được mọi người chào đón nhưng anh vẫn gắng sức duy trì tần xuất xuất hiện của mình.
Thẩm Quân Phi đứng ở cửa nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang đường nực cười. Anh im lặng, không phải anh không có gì muốn nói. Chỉ là anh tôn trọng họ, đồng thời muốn tự thuyết phục mình trong sự tôn trọng ấy rằng, anh và Ẩn Trúc vẫn còn cả một quãng đường dài bên nhau. Nhưng, rõ ràng sự tình phát triển không liên quan gì đến những hy vọng và cảm nhận của anh. Sự tôn trọng của anh, đối với họ mà nói, có cũng được mà không cũng chẳng sao, thậm chí nó còn trở thành một thứ đồ thừa thãi. Vậy thì anh cũng không cần phải giả bộ làm người quân tử nữa, có những việc vẫn nên tỏ thái độ ra mặt thì hơn.
Thẩm Quân Phi hạ quyết tâm, nhưng không hành xử hồ đồ. Anh chọn một buổi sáng, nhân lúc Ẩn Trúc không có mặt ở đấy, đến thẳng phòng bệnh tìm Ngô Dạ Lai.
"Tôi sớm đã nhận ra tâm địa xấu xa của cậu, không ngờ, ngay cả khi không thể cử động được nữa cậu vẫn định giở trò với tôi", anh đã phải mở miệng ra thì sẽ không thể nói được những lời êm tai, mặc dù biết có mắng mỏ cậu ta cho hả giận cũng không thể giải quyết được vấn đề, nhưng thực sự không thể không nói, sự ấm ức này đã dồn nén trong lòng quá lâu rồi.
Ngô Dạ Lai không nói gì, Tiểu Hồ Vy cảm thấy bất bình thay anh, "Anh nói năng kiểu gì vậy?".
Giọng Thẩm Quân Phi không quá lớn, "Không phải việc của cô, tôi đang nói với cậu ta, nói xong tôi sẽ đi, cô có thể tránh đi một lát được không?", khi anh nói, ánh mắt nhìn Ngô Dạ Lai chăm chăm, không hề nhìn Hồ Vy dù chỉ một chút.
Ngô Dạ Lai khẽ gật đầu, "Cô ra ngoài đi, c