Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc Không Ngừng

Hạnh Phúc Không Ngừng

Tác giả: Mộc Phạn

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341141

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1141 lượt.

o, nhưng tiêu Ly hoàn toàn không muốn những người khác nghĩ rằng cô ó được điều này là nhờ vào sự làm việc chăm chỉ không biết đến ngày nghỉ của mình.



Lúc này, Tiêu Ly hoàn toàn không nhận ra rằng, anh đang kỳ vọng nhiều hơn ở Phùng Ẩn Trúc.
Tự nhiên lại có cả một buổi chiều rảnh rỗi, Phùng Ẩn Trúc không biết nên đi đâu, làm gì nữa. Với tình hình hiện nay của gia đình, cô nên xốc lại tinh thần rồi vài trong viện để giúp đỡ mọi người, nhưng không biế tại sao hai chân cô cứ nặng như chì, không thể nhấc lên được. Bao nhiêu việc, việc nào cũng phải làm cả, nhưng việc nào mới là việc cô muốn làm đây? Cô thậm chí còn không dám nghĩ đến vấn đề này nữa. Nhưng ảo tưởng vô nghĩa, không mong đợi khác với những mộng tưởng hão huyền thời thiếu nữ, khi còn trẻ thì coi những mơ mộng đó là một loại đăng ten tô điểm thêm cho cuộc sống lãng mạn và đẹp đẽ hơn, còn bây giờ nó chỉ như một chiếc váy ôm không phù hợp với vóc dáng cơ thể, khiến người mặc không toát lên được vẻ hấp dẫn mà còn làm lộ ra những nhược điểm cần che giấu.
Ẩn Trúc biết mình cần phải giảm bớt áp lực và dành nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Nhưng khi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề cần nghỉ ngơi như thế nào, thì cô lại hơi hoang mang không biết phải bắt đầu từ đâu. Về nhà thăm bố mẹ? Suy nghĩ này thật ra xuất hiện từ rất lâu rồi, nhưng cô chưa dám quay về. Năm ngoái mẹ cô đã nghỉ hưu, nên chắc thường xuyên ở nhà. Bố của Ẩn Trúc là nhân viên nhà nước, mẹ làm việc trong một công ty bảo hiểm, hai người họ trước là bạn đại học với nhau. Khi Ẩn Trúc kết hôn, cả bố và mẹ đều ra sức phản đối. Không phải họ có cách nhìn phản diện trong việc môn đăng hộ đối, nhưng gả con gái cho một người thường xuyên vắng nhà mà lại nặng gánh gia đình như thế, bậc làm cha làm mẹ không thể khoanh tay đứng nhìn. Song, ngày kết hôn gần đến, họ thấy vẫn không thể làm lay chuyển quyết tâm của con gái nên đành gọi cô về, cho cô một khoản tiền và dặn dò mua một căn hộ rồi chuyển ra ngoài ở. Rốt cuộc họ vẫn không nhẫn tâm nhìn con gái phải một mình gánh vác cả một đại gia đình.
Ẩn Trúc đến giờ vẫn còn nhớ mẹ kéo tay cô nói:"Tiểu Trúc, con nhất quyết đòi cưới, mẹ và bố không thể ngăn cản được con. Cho dù bố mẹ có nghĩ nhiều thế nào thì cuối cùng là vì ai? Bố mẹ hy vọng sau khi kết hôn con sẽ dọn ra ngoài ở, chồng con thường xuyên vắng nhà, một mình con sống với gia đình nhà chồng cũng không tiện." Mẹ nói đến đây thôi giọng đã hơi nghẹn ngào rồi.
Ẩn Trúc không phải không biết rằng mình rất bất hiếu, cô là con gái duy nhất trong nhà, bố mẹ vẫn hay nói, đợi khi nào cô kết hôn sẽ mua cho cô một căn hộ ở gần đây để cô hàng ngày có thể về nàăn cơm, sau này còn có thể giúp cô trông nom con cái nữa. Bố mẹ cô đều là mẫu nười theo kiểu truyền thống và cũng phải chịu nhiều cay đắng cuộc đời. Từ nhỏ tới lớn cô luôn tự giác, ít khi làm bố mẹ phải bận lòng. Thời còn đi học, bố mẹ luôn dậy sớm hơn cô, nấu cơm xong đưa cô đến trường, tan học lại đến đón cô về nhà. Cho dù cô có như thế nào, thì bố mẹ vẫn luôn qua tâm đến cô, ủng hộ cô.
Cuối cùng thì lòng cô vẫn thấy buồn. Những lời nói qua điện thoại tối hôm đó, dù sao cũng không thể coi như coi không có gì được. Ẩn Trúc biết mình giận dỗi như thế hơi trẻ con, nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi, nếu anh không nói gì, cô cũng sẽ lờ anh đi.
"Sao lại về thế?", Ngô Dạ Lai ngán ngẩm hỏi.
"Được nghỉ", vừa nói xong, Ẩn Trúc bất giác thấy mũi mình cay cay, đây chính là người mà cô đã từng khao khát đấy sao, giờ đây hai người họ cứ như hai người xa lạ. Bao nhiêu hi vọng và mộng tưởng về một cuộc sống tươi đẹp, từ lâu đã tiêu tan trong sự trầm lặng của anh mất rồi.
"Anh đang định đến bệnh viện", hiếm lắm Ngô Da Lai mới thông báo cho cô biết lịch trình của mình, "Buổi tối anh ở lại trông bà".
Trước mặt anh, Ẩn Trúc cảm thấy dù là ngôn ngữ hay đầu óc của mình đều đóng băng hết cả lại. Những lời anh vừa nói nghe hết sức bình thường, nhưng cô không làm sao có thể nói tiếp được. Mặc dù nói chuyện là cách đơn giản nhất, nhưng tần suất họ sử dụng đến nó ngày càng ít đi.
Ngô Dạ Lai đi vòng qua cô ra cửa để xỏ giầy. Sự im lặng của Ẩn Trúc, không phải anh không biết. Sau khi lấy anh, cô càng ngày càng ít nói, giờ thì lại càng kiệm lời hơn. Người con gái trước kia từng níu chặt lấy anh thao thao bất tuyệt cả ngày, không biết giờ đã biến đi đâu mất rồi.
Cô ấy đã hối hận vì lấy anh rồi sao? Ngô Dạ Lai không muốn nghĩ tiếp về vấn đề này.
Khi vừa mới kết hôn, anh em trong doanh trại thường trêu anh có bản lĩnh hơn người, từ khi đang học cấp ba đã có dự định cho việc đại sự cả đời rồi. Nếu không, với hoàn cảnh và điều kiện như họ, có muốn lấy một cô gái người thành phố, lại có nền tảng gia đình tốt như vậy, nói như tiêu đề của một bộ phim bom tấn gần đây, thì đấy là một nhiệm vụ bất khả thi.
Đằng sau vẻ bề ngoài được mọi người ghen tị ấy, cũng có những sự hoang mang không ai biết. Ngô Dạ Lai là một người rất tự tin, nhưng sự tự tin của anh chỉ giới hạn ở năng lực về phương diện công việc thôi. Còn đối với


Insane