
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134804
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.
h của mình, nhưng rất nhiều lúc, sự thật đã ở trước mắt, chỉ có thể làm sau đó lại tính toán.
Cũng may anh và Bảo Thục đều là người rất thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bất cứ vấn đề gì đều phải thử đi giải quyết, trong cổ họng có gai thì sẽ nghĩ cách nuốt nó vào hoặc là móc ra.
Anh ích kỷ, trong kế hoạch của anh vĩnh viễn có một phần của cô.
Tan tầm trên đường trở về, Bảo Thục lùi xuống đi phía sau anh. Ở gần xích đạo nhiều năm như vậy, anh không quá quen với cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt này, nhưng Dư Chính mỉm cười suy nghĩ, kỳ thật mặt trời vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Nếu Một Ngày Có 48 Tiếng, Một Năm Có 730 Ngày
Nếu một ngày có 48 tiếng, một năm có 730 ngày, Dư Chính nghĩ rằng anh mới có đủ thời gian hoàn thành công việc.
Anh dụi mắt, cảm thấy da đầu căng ra. Sau khi Bảo Thục từ chỗ khách hàng trở về liền không nói câu nào, cô ngồi trước bàn làm việc lật tạp chí, vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh đoán rằng có lẽ cô gặp phiền phức.
Anh mở khung đối thoại MSN, nhập vào: “Cậu sao thế?”
Cô nhìn về phía màn hình máy tính, sau đó quay đầu, nhìn anh qua tường kính, cô lắc đầu, vẻ mặt vẫn như là không có cảm giác.
“Cậu uống đi, sau đó tới mười giờ thì trở về ngủ một giấc.”
Anh cười khổ, nâng cốc lên uống một ngụm, lại cảm thấy có chút ngọt.
“Tớ đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại ngay.” Nói xong, cô đeo túi xách đen trên vai rồi thong thả bước ra ngoài.
Khi nào thì cô trở nên có nhiệt tình như vậy? Anh không biết. Nhưng uống cà phê cô pha, ý nghĩ của anh rõ ràng tỉnh táo hơn.
Mười giờ, Bảo Thục còn chưa trở về, Dư Chính nhìn di động, lo lắng suy nghĩ. Cuối cùng anh vẫn gọi điện thoại cho Bảo Thục.
“A lo?” Chuông vang rất nhiều lần cô mới tiếp máy.
Anh nghe được tiếng tranh luận, vì thế hỏi: “Cậu ở đâu?”
Cô do dự mấy lần, mới nói: “Oliver.”
“Tớ đến đón cậu.”
Dư Chính cúp máy, tìm sổ địa chỉ của khách hàng rồi ghi lại địa chỉ. Cô nhất định gặp phải phiền phức.
Mười rưỡi tối, cửa hàng Oliver mới toanh nằm trên đường Hoài Hải vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, ngày mốt là ngày bọn họ khai trương. Lúc đi vào cửa hàng anh liếc mắt thấy một tủ kính bày hàng không giống thiết kế của mình.
Nhân viên trong cửa hàng đang xếp đặt hàng hoá, có ba người đứng ở giữa cửa hàng, anh liếc mắt một cái liền thấy Bảo Thục.
“Sao thế?” Anh đi qua hỏi.
Cô trừng mắt nhìn một anh chàng trẻ tuổi đứng đối diện: “Có người nói thiết kế của cậu là đồ vứt đi.”
Dư Chính không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy buồn cười. Vì thế anh xoay người đánh giá cậu thanh niên kia.
Sở dĩ nói cậu ta là “cậu thanh niên”, là bởi vì cậu ta nhìn qua rất giống sinh viên, hơn nữa biểu tình quật cường trên mặt cậu ta làm anh nghĩ đến Ben.
“Xin chào.” Dư Chính tươi cười vươn tay.
Chàng trai ngẩn người, có lẽ không ngờ thái độ của anh lại tốt như vậy, vì thế cậu ta hơi ngượng ngùng mà vươn tay bắt tay với anh, biểu tình trên mặt dịu đi nhiều.
“Tôi là Dư Chính.” Anh lịch sự nói.
“Tôi tên là Đường Gia Niên.”
“Thật ngại quá, tôi vốn phản đối dùng tủ kính bày hàng từ hai công ty chế tác khác nhau, nhưng quản lý của chúng tôi khăng khăng giữ lại, tôi đã hết cách. Bằng không sẽ chẳng khiến các vị khó xử…” Đứng bên cạnh là cửa hàng trưởng Vivi Chow.
Dư Chính đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất định là Đường Gia Niên cho rằng thiết kế tủ kính của anh không làm nền cho thiết kế của cửa hàng, vì thế có chủ trương khác, và xảy ra tranh chấp với Bảo Thục.
“Không bằng cậu đem thiết kế của cậu cho tôi xem một chút, tôi có thể sửa lại.” Anh thành khẩn nói với Đường Gia Niên. Đối phương lập tức mời anh ngồi xuống, lấy ra đồ án thiết kế của cửa hàng mình.
Dư Chính vừa thảo luận vừa nhìn Bảo Thục, cô giống như con gà trống đấu thua trận mà cúi đầu đứng bên cạnh.
Lúc thảo luận xong thì đã mười hai giờ, bọn họ hẹn hôm sau sửa lại. Thái độ quật cường của Đường Gia Niên đã thay đổi, cậu ta tán thưởng cách thức làm việc của Dư Chính, thậm chí khi tạm biệt còn say goodbye với Bảo Thục mặt lạnh.
Lên xe taxi trở về, hai người đều không nói chuyện. Khi đi ngang qua lãnh sự Pháp, Bảo Thục đột nhiên hỏi: “Có phải tớ rất kém cỏi không?”
Dư Chính không nói gì, chỉ là mỉm cười. Anh chưa bao giờ chấp nhận khuyết điểm của cô, cũng không làm thấp ưu điểm của cô.
Cô quay đầu lại nhìn anh: “Cậu nói đúng, tớ chỉ biết giữ vững nguyên tắc, căn bản không nghĩ tới như vậy kỳ thật khiến những người khác rất khó khăn.”
“Cậu có thể nhận thức sai lầm, chính là có tiến bộ.” Anh thật tự nhiên vươn tay xoa tóc cô.
Cô rốt cuộc mỉm cười.
Dư Chính rất thích nhìn cô cười, luôn luôn thích thế. Cô giống như có một sức cuốn hút, khi cô ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đương nhiên cũng có rất nhiều cô gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc, nhưng không có người nào theo kịp cô, khắc sâu ở trong lòng anh như cô.
Sau đó Dư Chính mới biết được, thì ra Đường Gia Niên vừa mới tốt nghiệp năm nay, cũng đã từng nhận không ít giải thưởng, cậu ta có ch