XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 134821

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/821 lượt.

hiết kế, ông ta học quản lý, tôi và ông ta rất khó hiểu nhau.”
“Nhưng chỗ của chúng tôi rất nhỏ, tôi biết chỗ làm của cậu là công ty quảng cáo hạng nhất hạng nhì ở Thượng Hải.” Bảo Thục nói xen vào.
“Tôi không cần cái này, tôi chỉ muốn thiết kế theo ý mình thích là được.” Cậu ta nói nghiêm túc.
“Chúng tôi không có nhiều tiền trả lương cho cậu đâu.”
“Tôi không cần.”
“Hơn nữa chúng tôi không có nhiều case như những công ty lớn.”
“…”
“Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi đã suy nghĩ kỹ mới đến tìm hai người, tôi biết Dư Chính rất nổi tiếng ở Hồng Kông.” Vẻ mặt Đường Gia Niên đầy hứng phấn.
Bảo Thục có phần đắc ý, cô nghĩ thầm, đó là đương nhiên.
“Tôi từ chối.” Dư Chính bỗng nhiên lạnh lùng ngắt lời bọn họ.
Bảo Thục và Đường Gia Niên đồng thời kinh ngạc nhìn anh. Với tài hoa của Đường Gia Niên, tuy rằng là người mới, nhưng nếu cậu ta gia nhập, đối với văn phòng của họ là một chuyện tốt, huống chi công việc thiết kế đều do Dư Chính và Ben làm, hai người bọn họ rất bận bịu.
“Cậu về đi, tôi nghĩ rằng hiện tại cậu không thích hợp đến văn phòng tôi làm việc.” Dư Chính đứng dậy đẩy ghế đến trước bàn làm việc của anh rồi ngồi xuống.
“Anh cho là tôi không có khả năng làm việc sao?!” Đường Gia Niên tức giận hỏi.
“Không phải,” Dư Chính nhìn cậu ta, trên mặt không có biểu tình gì, “Trước khi cậu chưa có khả năng thích ứng xã hội, không thích hợp ở lại văn phòng nhỏ loại này của chúng tôi.”
Cậu ta hơi ngạc nhiên.
“Làm bất cứ công việc gì không phải cậu thích là được, công việc quảng cáo càng cần có tinh thần tập thể.”
“…”
“Cậu trở về học cách làm việc với cấp trên của cậu cho tốt, đợi đến lúc cậu cảm thấy mình có năng lực thì lại suy nghĩ có nên đến tìm tôi không. Lời nói của tôi cậu có thể hiểu, cũng có thể không hiểu…” Dư Chính dừng một chút, “Sau này từ từ nhận thức cũng không muộn.”
Lời nói này chẳng những doạ Đường Gia Niên, mà cũng doạ luôn Bảo Thục.
Hoá ra người trước mắt này không phải Dư Chính chân chính, Dư Chính chân chính là người trong tạp chí. Rất professional, rất man, là một người đàn ông lợi hại.
Cô đã biết Dư Chính lợi hại từ lâu, nhưng mà, Dư Chính hiện tại càng thiên hạ vô địch hơn.
Sau khi tan tầm, Bảo Thục một mình đi chọn quà cưới cho em họ. Đã thêm một phần tiền của Dư Chính, đương nhiên cô phải chọn thứ tốt một chút.
Sắp đến tết nguyên đán, Dư Chính và Ben bận tối mày tối mặt, có khi nhìn thấy anh ngủ không đủ giấc và sa sút tinh thần, cô có một loại xung động muốn rửa mặt cho anh. Có lẽ cô chính là không chịu được đàn ông để râu lộn xộn, ngay cả Dư Chính cũng không ngoại lệ.
Cô vừa tới Thượng Hải mấy tuần thì tìm được một tiệm bán đồng hồ cổ cách văn phòng mấy con phố. Cô là người mê đồng hồ, hơn nữa thích sưu tầm phiên bản đồng hồ có giới hạn của những thương hiệu không chính thống. Cái này có liên quan với ba mẹ của cô, bọn họ là hai người thích đồ cổ tiêu chuẩn, trong nhà sưu tầm các loại đồ hiếm lạ, cuối cùng hai người từ chức công việc nhân viên kế toán mà mở một tiệm đồ cổ. Bọn họ cũng bán bộ sưu tầm của mình, nhưng thật sự kiếm được tiền vẫn là buôn bán đồ cổ tại thị trường chùa miếu ở Trung Quốc.
Kỳ thật cô cũng không tán thành quyết định của ba mẹ, nhưng cô không nói gì. Có lẽ con cái nên duy trì sự trầm mặc đối với ba mẹ.
Chủ tiệm là một ông chủ hơn 40 tuổi, đã bắt đầu hói đầu rồi, mỗi lần trông thấy ông ta, lúc nào cũng đang hút tẩu thuốc, có vẻ cổ xưa, rất hợp với hình tượng của cửa tiệm ông ta.
Bảo Thục đi dạo một vòng trong tiệm, cô nhìn trúng một chiếc vòng tay, đang lúc đợi ông chủ gói lại, cô tiện tay lật quyển tạp chí xếp chồng trên máy hát kiểu cũ. Bỗng nhiên ánh mắt cô sáng ngời, trên bìa mặt tạp chí đăng chiếc đồng hồ “Bảo Ký” đã từng xuất hiện mười năm trước.
“Ông chủ, quyển tạp chí này bán thế nào.”
“Cô muốn thì tôi tặng cho cô đấy.” Ông chủ không ngẩng đầu lên, chăm chú cắt hai miếng băng keo.
Buổi tối về nhà tắm rửa xong, cô cẩn thận lật xem tạp chí lần nữa, đây là quyển tạp chí Nhật Bản vào tám năm trước, trên đó có đăng tin tức liên quan đến “Bảo Ký”, tất cả tin tức sau này đều đăng lại từ bản tạp chí này. Cô hơi thất vọng đặt tạp chí trong hộp phía dưới sofa, giấc mộng không thể dễ dàng thực hiện.
Cô ngẩn ngơi một hồi, nhớ ra phải gọi điện thoại cho em họ.
“Bảo Thái.”
“Vâng.” Âm thanh của em họ nghe ra ỉu xìu.
“Em chuẩn bị xong hết chưa?”
“Gần xong rồi, em mệt chết, em thề sau này không bao giờ kết hôn nữa.”
Bảo Thục cười rộ lên. Cô em họ này thực ra bằng tuổi cô, trước đây hai cô cùng học chung tiểu học và trung học cơ sở, cho nên tình cảm khá tốt. Nhưng sau khi cô lên đại học thì hai người ít khi liên lạc, nhưng tình cảm giữa chị em họ không giống với tình bạn bình thường, có lẽ đây chính là quan hệ huyết thống.
Cô cũng đột nhiên nghe nói Bảo Thái nói muốn kết hôn, nhưng cô không cảm thấy bất ngờ. Từ trước đến nay, cô biết, cô gái điềm đạm như Bảo Thái kỳ thật rất có chủ kiến, chuyện gì đã quyết định thì sẽ làm được. Không như cô lúc nào cũng “Hữu danh vô thực”.