
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134765
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/765 lượt.
ng của khu vực Đông Nam Á.
Thực ra, cô chỉ là không muốn theo ba mẹ di dân đến Australia mà thôi, cô không thích mỗi ngày đều nhìn những khuôn mặt da trắng tóc vàng mắt xanh kia.
Dư Chính và cô, đã quen biết nhau nhiều năm, bắt đầu từ trung học cơ sở.
Kỳ thật cô có phần sùng bái anh, bởi vì con người anh rất thông minh. Bảo Thục cho rằng, trên thế giới này có lẽ chẳng có vấn đề gì làm khó Dư Chính. Cho nên cô đi theo anh học bổ túc, đi theo anh tham gia nhóm thích cờ vua, đi theo anh chơi máy tính. Cô luôn đi theo bước chân của anh. Bởi vì cô cảm thấy ở chung với anh, cô có thể học được rất nhiều thứ.
Hồi trung học cơ sở, căn bản không có khái niệm nam sinh hoặc nữ sinh. Đến năm thứ ba lúc nam sinh và nữ sinh không được tự nhiên với nhau, hai người bọn họ lại vẫn thường xuyên ở cùng nhau, chẳng có chút kiêng kị nào cả. Bảo Thục nghĩ rằng bởi vì quá quen thuộc, hơn nữa hai người bọn họ đều là người trưởng thành chậm.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đến bây giờ cô vẫn không mò ra ý nghĩ của Dư Chính. Có lẽ anh thật sự quá thông minh.
Sau khi lên trung học phổ thông, bọn họ cũng có rất nhiều bạn thân, nhưng Bảo Thục cảm thấy, cô vẫn ăn ý với Dư Chính nhất.
Mọi người thường nói giữa nam nữ không có tình bạn chân chính, cô không tin, cô và Dư Chính không phải là ví dụ tốt nhất sao.
Số phận có đôi khi trêu chọc người ta. Dư Chính đứng thứ hai trong cuộc thi Olympic toán học lại lựa chọn đi học design, mà vật lý và hoá học của Bảo Thục cộng lại chẳng qua đạt tiêu chuẩn hạng chín lại phải học Civil Engineering.
Cho nên cô nhận thấy, cuộc sống đại học của Dư Chính là trời xanh mây trắng, mà của cô là đất khô cằn đá vôi.
Thật vất vả đến lúc ai cũng tốt nghiệp, Dư Chính tìm được công việc tại một công ty quảng cáo địa phương, cô lại bị từ chối nhiều lần. Ada bạn học cùng phòng ở Hồng Kông bèn khuyên cô đến Hồng Kông thử xem, hơn nữa nghe nói nhiều cơ hội hơn.
Vì thế Bảo Thục thử gửi sơ yếu lý lịch đến một số nhà thiết kế Hồng Kông, lại có rất nhiều cơ quan mời cô đi phỏng vấn. Cô đi theo Ada đến Hồng Kông, công ty đầu tiên cô tới phỏng vấn đã tỏ ý muốn mời cô. Cô vô cùng vui mừng.
Thế là cô gọi điện cho Dư Chính vẫn còn ở Singapore, nhưng gọi thế nào cũng không được.
Buổi tối lúc cô ở dưới lầu nhà Ada mua kẹo búp bê, khi xoay người thì lại nhìn thấy anh.
Cô há mồm nhìn chằm chằm Dư Chính có chút gió bụi mệt mỏi, nhưng anh vẫn để biểu tình “chẳng có gì đáng ngại” trên mặt, nói:
“Có công ty quảng cáo 4A nói muốn mời tớ, tớ đến xem thử.”
Cuối cùng bọn họ cùng ở lại Hồng Kông. Bảo Thục suy nghĩ, cô đi theo sau anh đã nhiều năm, rốt cuộc cũng có lúc đi trước anh, vì thế cô có chút đắc ý.
Nhưng mà điều kiện bất thường, tác phong lờ phờ của cô căn bản không có cách thích ứng với lượng công việc lớn của nhà thiết kế. Sau mấy tháng miễn cưỡng ứng phó, cô rốt cuộc chịu không nổi mà từ chức.
Vì thế, cô từ từ trở thành một thành viên của đại đội thất nghiệp tại Hồng Kông, lại gửi sơ yếu lý lịch lần nữa, lần này cô hạ thấp yêu cầu, cũng đến một vài công ty nhỏ phỏng vấn. Nhưng thường thường không phải cô chướng mắt người ta thì là người ta chướng mắt cô.
Tiền dành dụm không nhiều lắm mau chóng xài hết, mỗi ngày cô chỉ có thể ở nhà trọ nhỏ hẹp ăn mì ăn liền. Có một ngày Dư Chính vội vàng làm xong case đến thăm cô, đứng ở cửa nhà cô anh quả thực sợ ngây người.
Cô đầu tóc rối bời mời anh vào, cô cũng không muốn để anh nhìn thấy mình thất vọng bao nhiêu, nhưng sự thực thường không toại ý người.
Dư Chính đặt xuống trái anh đào mà cô thích nhất, nói đi một chút rồi lập tức quay lại.
Tối đó sau khi Dư Chính rời đi, cô phát hiện hai vạn ở trong ngăn kéo. Lúc ấy, đó là tiền lương một tháng của Dư Chính.
Cô cầm tiền ngồi trên giường chán nản, cái mũi cay cay, cô thầm muốn ôm Dư Chính khóc to một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ mình cô ở trên giường từ từ nức nở, bởi vì cô biết Dư Chính sợ nhất là nước mắt của cô.
Khi hai vạn này sắp xài hết, Dư Chính tìm cô, nói có thể sắp xếp cho cô một công việc ở công ty mình đang làm, chỉ là không bằng chuyên ngành của cô.
Cô vừa phấn chấn lại cảm thấy mất mặt, nhưng cô ăn mặc đàng hoàng đi theo.
Cuối cùng giám đốc bộ nghiệp vụ lại đồng ý tuyển dụng cô, thế nhưng sau này cô mới biết, thì ra khi đó Dư Chính đã thăng làm trợ lý giám đốc bộ môn, có lẽ người ta nể mặt của anh.
Cô nhanh chóng ưa thích công việc này, bầu không khí trong công ty quảng cáo luôn rất sôi nổi, giống như là đoàn thể xã hội của đại học trước kia. Bởi vì đây là chi nhánh ở Hồng Kông của công ty quảng cáo quốc tế 4A, cho nên dù không lớn, nhưng vẫn có nhiều khách hàng đến tìm bọn họ. Mỗi người đều theo mấy case, tuy rằng có lúc bận bịu ba ngày liền không ngủ, nhưng cô vẫn làm được đặc sắc.
Đến cuối năm thứ hai, Dư Chính ngồi vị trí phó tổng giám đốc, ngày tháng của Bảo Thục lại càng dễ chịu hơn.
Đang lúc cô tưởng rằng cuộc sống của mình quá hạnh phúc vui vẻ, Dư Chính lại hắt một chậu nước lạnh qua đây, nhanh đến mức cô không có thời gian run rẩy.
Nếu đ