XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 134766

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/766 lượt.

ơn xin từ chức cũng đã đưa, Bảo Thục đành nghe theo “đề nghị” của Dư Chính, cùng anh quay về Thượng Hải.
Có lẽ vì mấy năm trước cô từng trở về một lần, đã để lại ấn tượng rất tốt, cho nên anh không tốn sức lực để thuyết phục cô.
Lúc rời khỏi Hồng Kông, Gia Hoà đưa cho cô hai chiếc chìa khoá nhà trọ, là nhà cô thuê ở Thượng Hải, bởi vì kỳ hạn cho thuê là một năm, vì thế bỏ trống cũng vậy nên cô giao cho Bảo Thục.
Dư Chính hỏi xin cô một chìa.
Nhưng thực ra Dư Chính không giống cô, gia đình anh ở Thượng Hải.
Mà cô, đã không muốn ở bên cạnh ba mẹ, như vậy đi đâu cũng thế thôi.
Tại sân bay, người bạn học rất tốt trước kia tới đón bọn họ. Cô đẩy xe hành lý, nhìn bọn họ, cô đột nhiên cảm thấy mình về nhà rồi.
Ngày thứ hai, Bảo Thục với mái tóc ngắn mới cắt kia đi tới văn phòng Dư Chính thuê nằm gần Từ Gia Hối.
Bởi vì tiền thuê rẻ, cho nên chỗ rất nhỏ, chỉ làm ba vách ngăn và một phòng tiếp khách, còn một gian khác hình tam giác thì làm phòng chứa hàng.
Dư Chính và Ben đang xắn tay áo dọn đồ đạc. Bảo Thục ngẩn người, cuối tuần này anh về nhà, cho nên cô không gặp anh, thì ra anh cũng cắt kiểu tóc mới.
Ben là học đệ của Dư Chính, cậu ta dưới một khoá, rất nghe lời Dư Chính. Đúng lúc công việc ở Singapore không thuận lợi, cậu ta đến giúp bọn họ.
Đúng rồi, bọn họ định tự mình mở công ty. Nhưng nói chính xác hơn là do Dư Chính mở.
Bảo Thục nhìn thấy bụi bặm bay lên, cô lấy tay bịt mũi đứng ở cửa.
Dư Chính giương mắt nhìn cô: “Cậu còn không mau đến giúp.”
Cô lắc đầu, bịt mũi nói: “Bẩn quá à.”
Dư Chính chỉnh lại cái bàn xong, sau đó đứng thẳng nhìn cô, anh bĩu môi: “Cậu nói cậu định đặt bàn làm việc và ghế dựa ở chỗ kia sao?”
Cô theo hướng anh chỉ mà nhìn qua, trong hành lang chất đầy đồ đạc.
Mặt cô như đưa đám làm nũng lắc vai, nhưng Dư Chính chưa bao giờ chịu thua dáng vẻ này của cô.
Sau khi sắp đặt văn phòng ổn thoả quét dọn sạch sẽ thì đã đến giờ cơm trưa.
Ben dẫn bọn họ đến một nhà hàng cậu ta mới phát hiện gần đây, Bảo Thục ăn rất ngon miệng.
Buổi chiều chỉ có một mình cô ở văn phòng, cô nâng tách cà phê ngồi ở cửa sổ nhìn ngã tư đường bên ngoài đầy nắng, cô nghĩ thầm, quên đi, đi theo cậu ấy nhất định không sai.
Buổi tối lúc tan tầm về nhà, cô chợt có ý nghĩ mà gọi điện cho Dư Chính: “Không bằng buổi tối tụi mình ra ngoài chơi đi?”
“Được.” Dư Chính không nhanh không chậm trả lời, “Đi đâu?”
Điều này khiến cô nhất thời nghẹn lời. Trở về chưa được một tuần, cô hình như còn chưa hoà nhập với cuộc sống ở đây.
Hai người trầm mặc trong điện thoại một hồi, Dư Chính bỗng nhiên nói: “Không bằng đi tìm Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi đi.”
Ấn chuông cửa, sau đó nghe thấy hai loại bước chân khác nhau vội chạy đến.
Cửa lập tức được mở ra, Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi để chân trần, vẻ mặt từ vui mừng chuyển thành co giật.
Bảo Thục và Dư Chính nhìn nhau cười rộ lên. Hai người kia nhất định đang chơi trò đoán người.
Hồi trung học cơ sở, chắc chắn không ai nghĩ đến Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi sẽ trở thành vợ chồng.
Kỳ thật hiện tại Bảo Thục vẫn cảm thấy hai người bọn họ đi trên đường, bộ dáng cười toe toét, nhìn giống anh em nhiều hơn.
Chẳng qua diện mạo của bọn họ hợp nhau một cách thần kỳ. Cô vui vẻ suy nghĩ.
Từ khi bọn họ ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy buồn chán. Bọn họ luôn có thể chơi đủ trò, thậm chí có đôi khi xem bọn họ cãi nhau cũng là một loại hứng thú.
Vì thế bốn người đánh bài tới 80 phút. Đến mười giờ, Trì Thiếu Vũ lại nói không chơi nữa.
“Đầu óc của cậu bị co rút rồi à?” Bảo Thục trừng anh ta, khó hiểu nên hỏi.
“Ngày mai tôi bay rồi.”
Sao cô lại quên mất, người không chịu trách nhiệm như anh ta, lại là phi công của hàng không dân dụng.
Còn nhớ hồi trung học cơ sở, Trì Thiếu Vũ đã lập “Kế hoạch chí lớn” này.
“Tôi phải lái máy bay đi đón vợ tôi tan tầm.” Anh ta nói.
“Tôi chắc chắn không tan tầm với vợ cậu.” Bảo Thục nói.
Nhưng mà anh ta đúng là thực hiện giấc mơ của chính mình.
Bảo Thục buông bài trong tay, giấc mơ của cô đã thực hiện ở đâu rồi?
Từ nhà Trì Thiếu Vũ đi ra, Bảo Thục đút hai tay vào túi, rầu rĩ đi theo sau Dư Chính.
Dư Chính bỗng nhiên dừng bước chân, đầu cô liền đụng anh, cũng dừng bước mà ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của Dư Chính dưới ngọn đèn chiếu rọi nhìn không rõ lắm, nhưng mà miệng anh hé ra, dường như muốn nói gì. Cuối cùng anh mỉm cười một cái: “Tụi mình đi ăn ma lạt năng.”
Bảo Thục có thể khẳng định, điều anh muốn nói không phải là câu này.
Nhưng cô vẫn ngơ ngác đi theo sát phía sau anh, có lẽ đây đã là thói quen của cô.
Còn nhớ hồi trước lúc ở cùng Trì Thiếu Vũ, bọn họ luôn cười nhạo đối phương, có khi còn đánh nhau. Sau khi Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi kết hôn, lúc Bảo Thục gặp lại anh ta, ngày tháng niên thiếu không hề kiêng dè của trước kia đã không tìm về được.
Bởi vì, bọn họ đều trưởng thành rồi.
Mà cô và Dư Chính, cô nhìn cái bóng thật dài của anh chiếu xuống.
Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, người đi theo sau anh không phải là cô.<