
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134841
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/841 lượt.
ức mạnh của chiếc hộp thần bí”, tuy rằng trên cái tên có thể nhìn ra đây là một tiết mục vô vị, nhưng bởi vì người phụ trách là thầy giáo lịch sử nho nhã gầy yếu, hơn nữa nghe nói nếu năm nay không có người tham gia thì sang năm sẽ hủy bỏ. Vì thế có vài bạn học thông cảm mà đăng ký tham gia, đương nhiên cô là một trong số đó.
Nhưng sức mạnh của chiếc hộp thần bí có thể chơi ra trò gì?
Thầy giáo lịch sử vốn buồn rầu, lại càng phiền não hơn.
Bảo Thục đi tìm Dư Chính. Anh không nói gì, mỉm cười làm một trò ảo thuật, cô vui vẻ cười tươi.
Vì thế cô cam đoan với thầy giáo có thể dùng chiếc hộp thần bí biểu diễn ảo thuật. Đó là lần đầu tiên, ngoại trừ khi giảng bài về Louis XVI làm sao bị đưa lên đoạn đầu đài, thì nhìn thấy được biểu tình hưng phấn trên mặt thầy giáo.
Nhưng sau đó không biết là nguyên do gì, cho đến ngày biểu diễn cô mới nhớ tới chuyện này. Mà tiết mục biểu diễn và danh sách đã đưa ra ngoài từ lâu, huống hồ cô cũng không nhắc tới, nhóm chiếc hộp thần bí sẽ có tiết mục khác.
Mông cô như lửa đốt lúc ăn trưa đến văn phòng hội học sinh tìm Dư Chính, anh đang luyện tập đọc thơ tiếng Anh của Shakespeare với Lâm Anh.
“A Chính A Chính!”
Dư Chính ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô.
“Mau dạy tớ làm sao biến ảo thuật đi.”
Nhưng chân Phật không phải lần nào cũng ôm được.
Bảo Thục học một giờ, thấy buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cô vẫn làm không tốt.
Cô sốt ruột năn nỉ Dư Chính thay cô lên sân khấu biểu diễn.
“Không được,” Lâm Anh nói, “Quy định một người chỉ có thể tham gia một tiết mục, Dư Chính phải đọc thơ diễn cảm.”
“Một mình cậu lên sân khấu cũng được mà.” Bảo Thục nhớ lại quy tắc, nhất thời thấp giọng.
“Chúng tôi có phân công, một mình tôi lên sân khấu đọc diễn cảm, tiết mục này chẳng khác nào thiếu một nửa.” Lâm Anh cầm quyển thơ ca, giơ lên với cô.
“A Chính…” Cô biết mình đuối lý, chỉ có thể làm nũng với Dư Chính.
Ai ngờ Lâm Anh thấy cô như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, cô ta kéo mạnh cánh tay của Dư Chính: “Chúng ta đi chỗ khác tập luyện.”
“A Chính!” Bảo Thục vội vàng giữ chặt cánh tay kia của anh, lộ ra dáng vẻ rất đáng thương.
Bởi vì hội học sinh đứng ra tổ chức, cho nên ngoài văn phòng có người qua lại, cảnh tượng như thế lập tức khiến các học sinh đứng lại ngóng xem.
Sự kiện “song lâm đoạt ngư” lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, hơn nữa suy diễn ra rất nhiều phiên bản.
Bảo Thục uống một ngụm cà phê, cảm thấy đầu hơi nhức.
Cuối cùng, dưới ánh mắt cầu xin của cô, Dư Chính vẫn không bằng lòng. Lý do là:
“Tớ đã tham gia đọc thơ diễn cảm.”
Khi anh nói những lời này, vẻ mặt rất uy nghiêm.
Anh luôn luôn là một người rất có nguyên tắc.
Mà màn trình diễn ảo thuật của cô thất bại chấm dứt trong tiếng cười. Nhưng mà thầy giáo lịch sử không trách cứ cô, tính tình của thầy ấy rất tốt.
Cô còn nhớ, sau hôm đó, cô giận dỗi một tuần không nói chuyện với Dư Chính. Nhưng cuối cùng bọn họ làm sao hoà thuận với nhau, cô cũng chẳng nhớ.
“Mấy năm trước lúc họp mặt bạn học tớ đã gặp Lâm Anh, nghe nói cô ta làm việc ở bộ quan hệ xã hội của một khách sạn.” Lương Kiến Phi cười nói.
“Hình như thế.” Bảo Thục đãng trí gật đầu.
“Cậu còn ghét cô ta không?”
“Lâm Anh?” Cô kinh ngạc, “Vì sao tớ phải ghét cô ta?”
“Bởi vì cô ta cướp đi Dư Chính của cậu nha.” Lương Kiến Phi nghịch ngợm nháy mắt.
Bảo Thục bất đắc dĩ thở dài: “Đã nói tớ và cô ta không có giành giật Dư Chính mà!”
Trên đường về nhà, Bảo Thục lấy chuôi dù chọc trên mặt đất.
Lúc ấy, cô căm ghét Lâm Anh. Kiến Phi nói đúng, lần đầu tiên cô bị người ta đoạt mất Dư Chính rồi
Dáng Vẻ Cô Ăn Xong Một Miếng Rồi Liếm Ngón Tay, Đến Bây Giờ Anh Vẫn Còn Nhớ
Chủ đề của men’s talking trong quán bar lần nào cũng là “girls”.
Dư Chính chỉ đành phải trầm mặc ngồi uống bia ăn đậu phộng, bởi vì đối với chủ đề này, anh là người không có quyền lên tiếng nhất.
“Đúng rồi, bây giờ Lâm Anh còn làm ở bộ quan hệ xã hội không?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Dư Chính nhai kẹo cao su chầm chậm nói: “Cô ấy thăng chức làm chủ nhiệm bộ quan hệ xã hội.”
Vào thời điểm đó, tiền tiêu vặt của anh rất ít, một tháng chỉ có 50 đồng. Nhưng anh vẫn xài hơn phân nửa, mua một hộp cho cô.
Cô vừa ăn vừa nói năng không rõ ràng: “Đừng tưởng rằng…như vậy tớ liền tha thứ cho cậu…”
Cô ăn xong một miếng liền liếm ngón tay, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ dáng vẻ này.
Cuối tháng hai là sinh nhật của Trì Thiếu Vũ, đương nhiên khó tránh khỏi mời mọi người tới nhà làm khách.
Bảo Thục vừa vào cửa, đã bị Trì Thiếu Vũ kéo vào đội một chiếc mũ len trên đầu, che khuất cả khuôn mặt.
“Tiểu quỷ, nhớ phải đục ba lỗ, bằng không sẽ chẳng thấy tiền cũng không thở được.” Anh ta cười ha ha.
Bảo Thục cởi mũ ra, cả khuôn mặt đều là biểu tình oán hận.
Dư Chính đang giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời, nói: “Thay dép đi.”
“Tớ không thay.” Cô cố ý giẫm trên thảm vọt vào.
Trì Thiếu Vũ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Cô ấy thật sự chẳng thay