
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134851
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/851 lượt.
, hướng về phía nhà trọ không xa. Bọn họ trầm lặng chầm chậm đi tới, giống như con đường này không có điểm cuối.
“Bảo Thục.” Lúc đến dưới nhà trọ, Dư Chính chợt nói.
“Hửm?”
“Cậu còn yêu Crig không?”
Cô trầm mặc vài giây mới trả lời: “…Không yêu. Tớ ghét đàn ông bay bướm.”
Kỳ thật cô đã không còn yêu Crig từ lâu, thế nhưng anh ta đã phá vỡ ảo tưởng của cô đối với tình yêu, cho nên cô vẫn còn nhớ người này và chuyện này.
Dư Chính dừng lại bước chân, tay vẫn nắm lấy cô. Sau đó anh xoay người nhờ ngọn đèn mà nhìn cô.
“Tớ thì sao.”
Cô sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Cậu ấy nói cái gì? Cô cảm thấy đầu mình giống như xoắn lại không thể suy nghĩ.
“Dư Chính…” Cô gọi tên anh, rất muốn hỏi anh rốt cuộc anh đang nói cái gì.
“…” Anh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Cô thấy rõ ràng chính mình ở trong mắt anh, cô bắt đầu mơ màng. Rốt cuộc là cô uống say, hay là Dư Chính uống say? Hoặc là bọn họ đều say?
“Đôi mắt của cậu thật u buồn.” Chính cô cũng không biết, cuối cùng sao lại thốt ra câu này.
Hình như anh trợn mắt, bỗng nhiên một tay ôm cả thắt lưng cô, một tay đỡ đầu cô, rồi hôn cô.
Cô hé miệng hôn lại anh, cô rất kinh ngạc nhận ra đây lại là phản ứng đầu tiên của mình.
Dư Chính ôm chặt hơn, càng hôn cô không ngừng.
Đột nhiên anh ôm lấy cô, xông lên lầu.
Khi anh giống như tên lưu manh trong phim điện ảnh bổ nhào trên người cô, sự nhiệt tình của anh khiến cô rất muốn cười.
Cô chợt cảm thấy, đây rất giống cuộc sống mới mà cô mong muốn, một cuộc sống có thể kích thích cô.
Bên tai cô lặp đi lặp lại tiếng vọng kia của Bảo Thái: Đêm qua tụi em làm rồi.
Hai tay cô víu lấy ngực anh cởi ra nút áo sơ mi của anh, anh thấp giọng khàn khàn nói: “Trời ơi…”
Một câu này của anh giống như kích thích thần kinh của cô trong nháy mắt, khiến cô cảm thấy lồng ngực mình như có dòng nước ấm tuôn ra, cô lại thật sự muốn làm với anh, không phải vì cái gọi là cuộc sống mới kia của mình.
Cô tiếp tục cởi nút áo của anh, không dám nhìn anh. Khi cởi đến chiếc nút cuối cùng, một dây thần kinh khác của cô bị kích động, cảm giác đau đớn từ chân truyền đến khiến cô buông tay kêu to: “A, đau quá.”
Cô bỗng nhiên hơi chóng mặt, ý thức dần dần yếu ớt, kỳ thật cô đã muốn nhắm mắt từ lâu, nhưng mọi việc xảy ra ban nãy kích thích cô. Mà đau đớn trên chân phân tán sự chú ý của cô, vì thế giờ phút này, cô tựa như khinh khí cầu bay hơi rơi xuống, cảm giác đau đớn cũng dần tan biến.
Lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã sáng trưng.
Bảo Thục nhìn xung quanh, nơi đây quả là phòng của Dư Chính, nhưng mà anh không có ở đây.
Tối hôm qua thật giống như một giấc mộng, song, cô biết tất cả đều là thực sự.
Cô nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà loang lổ.
Cô và Dư Chính, vậy mà thiếu chút nữa là làm rồi. Chỉ thiếu một chút.
Nếu tối qua không thiếu một chút đó, như vậy hiện giờ bọn họ sẽ như thế nào?
Anh sẽ cười hôn cô hay là xoay lưng về phía cô, sẽ ngọt ngào hay là hối hận?
Cô không biết.
Nhưng cô biết, giờ phút này cô phải giả vờ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên một hồi đau nửa đầu khiến cô rên rỉ, Dư Chính đi đến, hỏi cô hai câu, sau đó anh ra ngoài rót một ly nước ấm đưa cho cô.
“Tớ đi xuống mua thuốc giảm đau.” Anh xoay người đi ra ngoài.
“Dư Chính,” cô gọi anh lại, nhưng chính cô cũng không biết vì sao muốn gọi anh lại. Cô nhất định có chuyện phải nói với anh, nhưng không biết nên nói thế nào.
“Cảm ơn cậu.” Cô chỉ có thể nghĩ ra câu này.
Dư Chính mỉm cười, giống như nói không có việc gì.
Nhưng đây không phải là câu trả lời mà cô muốn.
“Tớ…cảm ơn thật đấy.” Cô nói thêm lần nữa, nhưng hai câu vẫn là thế, không câu nào biểu đạt ý tứ của cô. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì.
Anh xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, Bảo Thục ôm đầu gối tựa vào tấm đệm ở phía sau.
Cô muốn cảm ơn anh, không nhanh chóng đưa cô đến một cuộc sống mới.
Nếu không cô nhất định sẽ bị lạc.
Mấy ngày nay, cô không đi tìm Dư Chính, Dư Chính cũng không tìm cô. Cô vốn mong đợi kỳ nghỉ tết này thật lâu, nhưng hiện tại cô không biết phải làm những gì.
Vì thế cô nghĩ đến gọi điện thoại cho Gia Hoà.
“Tớ rất buồn chán.” Cô nói thẳng vào vấn đề.
“Mỗi ngày tớ cũng rất buồn chán.” Gia Hoà lại cho cô câu trả lời càng bất đắc dĩ hơn.
“…”
“Đêm giao thừa tớ vẫn còn làm việc, cậu nói coi có buồn chán không.”
“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Cô trề môi, không hài lòng.
“Cậu cho rằng tớ muốn nói với cậu à.”
Bảo Thục mỉm cười, Tăng Gia Hoà người này, thay đổi rất nhiều, trước kia không hay nói đùa với cô như vậy. Có lẽ tình yêu thật có sức mạnh, khiến chúng ta dũng cảm thay đổi bản thân.
“Nếu chán thì tìm Dư Chính đi.” Gia Hoà nói.
“…” Cô im lặng.
“Anh ấy sẽ không phải là nguyên nhân cậu buồn chán chứ.”
“…”
Gia Hoà ở đầu dây bên kia nở nụ cười, Bảo Thục không phân biệt rõ ràng rốt cuộc là cười nhạo hay là mắc cười.
Kỳ thật, vấn đề này luôn ở trước mắt cô, nhưng cô cho là không phải do