Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 134781

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.

như vậy.
Cô gái nghi hoặc nhìn Kiến Phi, các học sinh tạm biệt nhau ở ngã tư đường, ngọn đèn ở trên đường chiếu xuống giống như chỉ có hai người bọn họ.
Kiến Phi bỗng nhiên bước về phía Trì Thiếu Vũ, Bảo Thục không nhìn thấy nét mặt của cô, cô chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô sợ hãi sẽ xảy ra chuyện vì thế vội vàng theo sau. Nhưng theo được vài bước thì vẫn đứng tại chỗ.
Khoảng cách hơn mười mét, cô rất nhanh đến trước mặt anh ta. Kiến Phi khom người nhặt điếu thuốc trên mặt đất ném vào thùng rác bên đường, cô nói, “Đây là lần thứ mười ba em nhìn thấy anh…”
“…”
Không ai dự đoán được, âm thanh của cô lại hết sức bình tĩnh.
“Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em phải không?”
“…”
Trì Thiếu Vũ nhìn cô, không nói gì.
Kiến Phi cười khổ một tiếng, “Lần đầu tiên em nói với mình, đến lần sau khi anh nhìn thấy em, em sẽ nói chia tay với anh…”
“…”
“Nhưng mà, lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến lần thứ mười hai, anh đều xoay người biến mất. Lúc này đây…anh rốt cục đã nhìn thấy em.”
Biểu tình trên mặt Trì Thiếu Vũ, Bảo Thục chưa bao giờ thấy qua. Đó là vẻ mặt hoang mang, giống như không nhìn thấy con đường sau này.
“Kiến Phi…”
“Chúng ta ly hôn đi.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta.
Cô gái bên cạnh ngược lại hít một hơi, nới lỏng bàn tay rồi xoay người bỏ đi.
Có lẽ, nếu ở trên đường gặp bạn gái của anh ta, cô ta còn có thể có lý chẳng sợ. Nhưng mà trước mắt chính là vợ anh ta, mặc dù thế nào cô ta cũng không ngu ngốc đứng đó.
Qua thật lâu, Trì Thiếu Vũ mở miệng nói: “Nếu anh đồng ý với em sau này không tái phạm nữa, em có thể thay đổi chủ ý không?”
Cô cúi đầu: “Tôi đã thay đổi chủ ý mười hai lần…”
“Không thể sửa lại lần thứ mười ba sao?” Anh ta giữ chặt tay cô.
Kiến Phi cười khổ, rút tay ra: “Anh không hiểu rõ sao, nếu tôi quá yêu anh, tôi phải thay đổi chủ ý bao nhiêu lần đây.”
“…”
“Nhưng bây giờ đã không còn quá yêu, tôi không muốn đợi đến lúc oán hận anh mới chia tay, như vậy cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì.”
Bảo Thục ngấn lệ, lặng lẽ đi qua góc đường kia. Cô không muốn ở bên cạnh, nhìn thấy hai người yêu nhau thảo luận có nên chia tay hay không. Không phải yêu một người là có thể tha thứ tất cả của anh ta.
Crig gửi cho cô ảnh kết hôn, vẻ mặt của cô gái kia rất dịu dàng, cười rộ lên rất thân thiện. Nhưng mà, đôi mắt của cô ta có vài phần giống như cô. Trong email anh ta nói với cô:
“Sau khi tốt nghiệp, em rời khỏi Singapore, vì thế anh cũng đi nơi khác. Ở London, anh gặp cô gái này, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cười, anh lại ngây ra, nụ cười tươi này rất giống em. Thực ra, anh vẫn rất thích em, nhưng anh cũng rất thích cuộc sống của chính mình. Anh biết, ông trời sẽ không cho anh tất cả. Tuy rằng anh đã nói với em rất nhiều lần, nhưng anh vẫn phải nói với em: anh xin lỗi.
Anh bắt đầu theo đuổi cô gái này là vì muốn nhìn thấy cô ấy cười, rất giống em. Nhưng mà, anh dần dần phát hiện, nụ cười của hai người có phần không giống nhau, nhưng anh không thể nói ra rốt cuộc là không giống cái gì. Thành thật mà nói, quá trình theo đuổi cô ấy có chút vất vả, không hề bằng với lần theo đuổi em. Đương nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn trở thành bạn gái của anh.
Dần dần anh lại phát hiện, nét tươi cười không giống nhau đã biến mất, cô ấy cười rộ lên quả thực giống em y như đúc. Đây rốt cuộc là vì sao?
Anh nghĩ, đó là vì hai người đều thật lòng yêu anh.
Một khắc đó, anh mới hiểu được vì sao mình mất đi em, không phải vì ông trời, là bởi vì bản thân anh không quý trọng.
Trước khi kết hôn, anh rất muốn nhận được sự tha thứ của em, vì thế anh băn khoăn gửi email kia cho em. Cám ơn lời chúc phúc và quà tặng của em, anh biết em đã tha thứ cho anh.
Anh rất cám ơn em, không phải vì sự tha thứ của em, mà là vì em cũng từng thật lòng yêu anh. Cám ơn.
(PS, chuyển lời với Dư Chính, anh bắt đầu luyện tập karate).”
Hoá ra sau khi yêu một người khác cô thật sự tha thứ cho anh ta.
Nhưng sau khi đọc bức thư này, cô mới hiểu được, cho dù cuối cùng anh ta khiến bạn đau lòng thế nào, nhưng đừng quên anh ta cũng từng vì bạn làm tất cả.
Oán hận cũng sẽ không làm anh ta thay đổi bản thân, cũng sẽ không khiến bạn yêu người khác. Tha thứ mới là sự giải thoát chân chính đối với bản thân.
Cô nên tha thứ cho Crig từ lâu, nói như vậy, có lẽ cô sẽ nhìn thấy trái tim của Dư Chính sớm hơn.
Nhà hàng ngay trước mắt, người cô nên yêu sớm hơn đã đứng ở cửa.
Dư Chính nhìn thấy cô, anh hơi giật mình mà đi lên xoa mặt cô: “Em sao thế?”
Nước mắt của cô rốt cuộc rơi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy anh không biết làm sao.
Cô bổ nhào vào trong lòng anh, nói câu khiến anh khó hiểu: “Bọn họ muốn ly hôn…”
Có lẽ Dư Chính vốn không muốn làm rõ ràng cô đang nói cái gì, nhưng anh vẫn ôm cô, an ủi cô.
Kiến Phi và Trì Thiếu Vũ muốn ly hôn…
May mà cô và anh vẫn ở bên nhau.
Sáng hôm sau Bảo Thục thử gọi di động của Kiến Phi, nhưng đã tắt máy, vì thế cô gửi mấy tin nhắn, khuyên Kiến Phi suy nghĩ kỹ lại. Nhưng bấm nút gửi đi, từ sâu trong