XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 134818

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/818 lượt.

hưa?” Đi vào tiệm cà phê, anh nhanh chóng tìm thấy hai cô, anh điềm nhiên như không đi qua ngồi cạnh Bảo Thục.
Cô vốn mặt mày hớn hở trò chuyện với Kiến Phi, vừa thấy anh cô lập tức ngẩn người.
Kiến Phi cười nói: “Đang định đi đây, cậu mời khách sao?”
“Đương nhiên.” Anh rất lịch sự phong độ trả lời.
“Bảo Thục cậu chọn chỗ đi.”
Cô lúng túng, có chút nói không ra lời, cuối cùng thốt ra ba chữ: “Tớ tuỳ tiện…”
“Vậy đến Từ Gia Hối đi, gần văn phòng các cậu.” Kiến Phi quan tâm nói.
Nhưng khi vào nhà hàng anh mới biết được, thì ra phụ nữ không quan tâm đến vậy…
“Gọi một con cá bơn chừng nửa ký là được, các cậu ăn cua không?” Kiến Phi ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Bảo Thục dường như không yên lòng, nói có lệ: “Tuỳ tiện đi…”
Dư Chính nhún vai cũng tỏ vẻ không sao cả.
“Đúng rồi Bảo Thục, cậu vừa nói anh chàng ở Singapore kia kết hôn?” Gọi xong đồ ăn, Kiến Phi dường như không có việc gì mà phá vỡ sự im lặng.
Khuôn mặt Bảo Thục trắng bệch, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
“Anh chàng Singapore nào?” Dư Chính nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh.
“Tớ…tớ nói là Ben thôi…” Cô đang cười, nhưng bộ dạng giống như muốn khóc.
“Không phải đâu, rõ ràng tên là Crig.” Kiến Phi một tay chống đầu, vẻ mặt đáng yêu.
Trong nháy mắt, trái tim Dư Chính bỗng nổi lên ngọn lửa không hiểu từ đâu, anh không phải người tuỳ tiện tức giận, nhưng giờ phút này anh rất tức giận mà không có lý do.
Bảo Thục gục đầu xuống không dám nhìn anh, điều này càng khiến anh giận dữ. Cho dù biết cô và Crig đã là quá khứ, nhưng thấy cô trốn trốn tránh tránh mà nói với người khác về tin tức bạn trai cũ sắp kết hôn, trong lòng anh mất đi cảm xúc. Loại cảm giác này, giống như hồi bé tìm đủ mọi cách lấy lòng người lớn, để ăn được kẹo sô cô la mình thích nhất, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đưa kẹo cho cậu em họ, bởi vì cậu ta đáng yêu lại nhỏ tuổi.
Anh bỗng chốc đứng dậy cầm áo khoác và cặp hồ sơ bước nhanh ra ngoài, không có tâm trạng nói tạm biệt với Kiến Phi, anh sợ chính mình một khi mở miệng thì sẽ nhịn không được mà muốn hét lên.
Đi ra nhà hàng, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, Từ Gia Hối vào buổi trưa rất náo nhiệt, nhưng anh chẳng thấy gì cả, thậm chí chính mình đi đâu anh cũng không biết.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân trong trẻo, đó là tiếng giày mới mua của Bảo Thục.
“Dư Chính!” Cô sốt ruột kêu to.
Ngược lại anh bước nhanh hơn, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút cứng đầu, nhưng thỉnh thoảng cứng đầu một lần cũng tốt.
“Dư Chính!” Cô hấp tấp chạy lên nắm lấy cánh tay anh.
Rốt cuộc anh dừng bước, cô thở hồng hộc, mái tóc rối tung.
Cô bắt được anh lại không nhận lỗi, chỉ là đứng ngơ ngác. Nhưng đối với cô gái trước mắt này, anh lại không có cách nào.
“…Anh giận hả?” Cô mở miệng nói.
Anh không trả lời mà nhìn chỗ khác.
“…Thực ra em mới biết ngày hôm qua thôi.”
Lửa giận của anh lại bùng cháy lên, dường như cô hoàn toàn không biết vì sao anh giận dữ.
“Em không nói với anh, chính là sợ anh giận…” Cô yếu ớt nói, giữ chặt cánh tay anh.
“Vì sao anh phải tức giận! Cậu ta kết hôn anh vui còn không kịp! Chỉ cần đối tượng không phải là em!” Anh rất không bình tĩnh mà nói.
Bảo Thục kinh ngạc hỏi: “Vậy anh còn giận…”
“Em…” Anh trừng to mắt nhìn cô, “Có đôi khi anh thật sự muốn bóp chết em. Ngày hôm qua em nói điện thoại với cậu ta?”
“Anh ta gửi thiệp mời qua email cho em… Em biết anh không muốn nhắc tới anh ta, cho nên em không nói gì.”
Ánh mắt cô hết sức vô tội, nghe câu trả lời này, lửa giận của anh tiêu tan một nửa. Thì ra cô cũng biết anh ghen tuông.
“Dư Chính…” Lần đầu tiên Bảo Thục chủ động nắm tay anh.
Anh nhẹ nhàng nắm lại tay cô, chờ cô nói tiếp.
“Anh đừng giận…” Âm thanh của cô rất nhỏ, giống như thật sự hơi sợ hãi.
Anh mềm lòng, giữa người yêu, ngoài phản bội ra thì còn có cái gì không thể tha thứ chứ?
Anh ôm cô, vuốt mái tóc của cô bị gió thổi loạn: “Trở về ăn cơm đi.”
“Tụi mình đi ăn đơn giản thôi, trở về Kiến Phi nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây.”
Đối với “chuyện giữa bọn họ”, hai người đều rất ăn ý không nói với người khác. Anh không phải không muốn, chỉ là Bảo Thục ngại ngùng, anh nghĩ có lẽ quen rồi sẽ được.
Anh nắm tay cô hướng về phía văn phòng, định ăn gì đó.
“Em muốn ăn phần cơm đùi gà.” Bảo Thục làm nũng nói.
“Em chỉ muốn ăn phần cơm đùi gà thật lớn thôi.”
“Ông xã…” Kiến Phi uể oải một tay chống mặt bàn, “Anh mau mang tiền đến cứu em đi.”






Cho Dù Cuối Cùng Anh Ta Khiến Bạn Đau Lòng Thế Nào, Nhưng Đừng Quên Anh Ta Cũng Từng Vì Bạn Làm Tất Cả
Crig gửi thiệp mời kết hôn qua mạng, Bảo Thục hơi giật mình, là cô gái thế nào lại khiến anh ta muốn kết hôn?
Cô ngạc nhiên nhưng không đau lòng.
Từng nghĩ rằng cả đời sẽ không quên được, kỳ thật đã quên sạch không còn sót gì từ lâu. Thì ra con người thật là hay quên, nhất là thời gian hạnh phúc.
Cô trả lời email anh ta, chúc mừng anh ta, xin anh ta gửi hình cưới cho mình xem, cuối cùng, cô do dự th