Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hát Tình Ca Cho Em

Hát Tình Ca Cho Em

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 134426

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/426 lượt.

ch chị và Thiệu Tuấn. Trong giai đoạn khó khăn nhất của tụi chị, anh ấy đã giúp tụi chị rất nhiều.”Lúc Tư Thanh Ngôn nói những lời này, trong mắt chị tràn ngập sự cảm kích.
“Sau đó, chị mang thai tiểu Dự. Chị không muốn lại mất đứa trẻ này, kiên trì muốn sinh nó ra. Sau khi sinh tiểu Dự, Thiệu Tuấn dường như ý thức được trách nhiệm làm cha của chính mình, nên bắt đầu thay đổi từng chút. Anh ấy bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, đưa sinh hoạt phí cho chị, tiêu tiền cũng hào phóng hơn lúc trước. Chị cho rằng anh ấy cuối cùng cũng thay đổi, lại không ngờ…” Tư Thanh Ngôn nói đến đây, dừng lại một chút. Cô có thể nhìn ra đó là đoạn hồi ức khiến chị hết sức đau khổ.
Hóa ra, lúc còn hoạt động trong ban nhạc Thiệu Tuấn đã nhiễm thói quen xấu là dùng chất kích thích. Sau khi ban nhạc giải tán, anh bị cắt đứt nguồn thu nhập. Sau khi tiểu Dự ra đời, áp lực đối với anh càng lớn hơn. Vì vậy, anh đã chấp nhận rủi ro, bước đi trên con đường buôn bán ma túy, và rất nhanh đã bị Thanh Ngôn phát hiện.
“Lúc biết được anh đang buôn bán ma túy, tụi chị đã cãi nhau một trận. Anh không nghe chị khuyên bảo còn muốn bỏ đi. Chị liền cầm con dao trong phòng bếp, muốn ngăn cản anh. Anh đến gần muốn đoạt con dao trong tay chị, chị không cho, cứ như vậy một lúc thì lỡ tay…” Tư Thanh Ngôn không nói được nữa, cúi đầu, lau đi nước mắt đang chảy dài.
Những ký ức đau đớn như những vết sẹo đóng vảy, chỉ đụng nhẹ cũng gây ra đau đớn co thắt tim gan. Huống chi, hồi ức của Tư Thanh Ngôn lại tối tăm khó lòng chịu được như vậy.
“Chị Thanh Ngôn, mọi chuyện đều đã qua, chị đừng nói nữa.” Diệp Phàm cố gắng an ủi chị ấy.
“Không.” Tư Thanh Ngôn ngẩng mặt lên, lắc đầu, vẫn cố mỉm cười yếu ớt: “Có một số chuyện, nếu như bây giờ chị không nói ra, thì mãi mãi cũng không bỏ xuống được. Em muốn ở bên Đoàn Diệc Phong, thì có quyền biết sự thật. Cho đến nay, anh ấy vì bảo vệ tiểu Dự mà ngậm miệng không hé răng nửa lời về chuyện này, chịu rất nhiều tủi hờn. Chị không thể ích kỷ như vậy nữa.”
Tư Thanh Ngôn tiếp tục kể đến hết.
“Khi đó chị chỉ vừa mới hết ở cữ, sau khi ngộ sát Thiệu Tuấn chị rất hoang mang lo sợ. Chị muốn ra tự thú, nhưng lại sợ tiểu Dự không có cha mẹ sẽ bị đưa vào cô nhi viện. Chị không muốn cháu mới được sinh ra lại phải sống trong hoàn cảnh như thế. Sau cùng chị quyết định tìm Đoàn Diệc Phong giúp đỡ, giao phó tiểu Dự cho anh.”
Bởi vì chị chủ động tự thú, lại phối hợp với cơ quan cảnh sát bắt được đồng bọn của Thiệu Tuấn. Nên sau cùng Tư Thanh Ngôn không bị phán tội nặng, do ngộ sát bị kết án phạt tù có thời hạn tám năm. Mấy năm nay, Đoàn Diệc Phong không hề nuốt lời, vẫn chăm sóc tiểu Dự như con trai ruột của mình. Để không tạo bóng ma trong lòng tiểu Dự, anh chưa từng kể cho bất cứ ai về chuyện cha ruột của tiểu Dự. Anh chỉ nói với bên ngoài tiểu Dự là con của anh và Thanh Ngôn, thậm chí đối với Diệp Phàm cũng lựa chọn giấu diếm.
“Diệc Phong không phải cố ý gạt em. Vì chị và tiểu Dự, anh ấy đã hy sinh rất nhiều. Chị không muốn lại thấy anh ấy vì mẹ con chị mà từ bỏ hạnh phúc của chính mình. Thật ra em đến tìm anh ấy cũng là vì em không bỏ anh ấy được. Hi vọng em cho Diệc Phong một cơ hội, cũng là cho chính em một cơ hội. Anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt đáng để giao phó cả đời.”
Nghe xong những lời này của Tư Thanh Ngôn, trong lòng Diệp Phàm có hàng vạn suy nghĩ, thật lâu cũng không nói thành lời. Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến sự thật lại là như vậy. Từ trước đến nay, cô luôn cho rằng mình là người chịu nhiều oan ức nhất, chưa bao giờ cô nghĩ người chịu áp lực nhiều nhất lại là Đoàn Diệc Phong.
Tư Thanh Ngôn nói đúng, Đoàn Diệc Phong là người đàn ông tốt. Anh chững chạc, nhẫn nhịn, có tình có nghĩa, giỏi giang hơn người. Từ khi quen biết anh đến nay, mỗi lời nói mỗi hành động của anh, nhất cử nhất động đều hấp dẫn Diệp Phàm sâu sắc, khiến cô yêu mà không cách nào kiềm chế được, yêu không chút do dự.
Nhưng mà anh càng tốt, cô lại càng sợ, sợ một người bình thường như cô không xứng với một người đàn ông hoàn mỹ như anh. Cô đã nếm trải nỗi đau mất mát, không thể chịu đựng sự mất mát thêm lần nữa. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh còn có thể giống như trước đây không? Anh có tình cũ khó quên với Tư Thanh Ngôn hay không? Giữa hai người họ còn có thể trở lại như trước đây không?...
Lúc Diệp Phàm vẫn còn đang do dự, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, là ở quê gọi đến.
“Tiểu Phàm, có một người đàn ông tên Đoàn Diệc Phong đến tìm cháu, nhìn có vẻ rất sốt ruột. Cháu có muốn nói cho cậu ta biết cháu đang ở đâu không?”






“Tiểu Phàm, bây giờ con đang ở đâu đó? Mẹ gọi điện về quê, cậu con nói con đã về nhà rồi. Con đã về sao không về nhà?” Mẹ cô vội vàng hỏi qua điện thoại.
“Cậu còn nói gì không ạ?” Diệp Phàm thấp thỏm hỏi.
“Còn nói gì nữa sao? Tiểu Phàm, con không có gạt ba mẹ chuyện gì chứ? Lẽ nào con lại đi tìm người đàn ông kia?” Mẹ cô hình như đã nhận ra điều gì đó.
Sau khi nhận ra cậu


XtGem Forum catalog