XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/840 lượt.

chóng nhặt những đồ ở dưới đất lên, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm nói: “Vậy em lên phòng trước đây.”
Nhan Bác nằm trên giường, mở điện thoại xem lịch mới phát hiện ra ngày mai là ngày lễ Tình nhân.
Chẳng trách… chẳng trách Tô Cẩn phải vội vàng quay lại trường ngày hôm nay, chẳng trách cô có biểu hiện do dự, chẳng trách trông cô có vẻ tủi thân khi bước lên phòng.
Cô nghĩ cô sẽ ở bên anh trong ngày lễ Tình nhân?
Nhan Bác trở mình, nghĩ tới dáng vẻ lúng túng của Tô Cẩn, khóe môi hơi nhếch lên.






Cô tin rằng, chỉ cần cứ đứng đó, cô nhất định sẽ đợi được anh.
Lại một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, Tô Cẩn ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy.
Sau khi ăn trưa tại căng tin, Tô Cẩn chẳng biết đi đâu, cuối cùng lại lang thang về ký túc. Thấy trong phòng không một bóng người, lòng cô như tắc nghẹn.
Cô thật không dễ dàng nói dối bố mẹ để được lên trường sớm hơn dự định, vì muốn được bên anh trong ngày lễ Tình nhân của năm đầu tiên đại học. Anh thật dễ dàng, chỉ một câu nói: “Anh còn một bài tiểu luận chưa làm xong, mấy hôm nữa phải nộp rồi” là có thể bỏ rơi cô.
Nhưng lẽ ra cô có thể nói với anh mà, tại sao không?
Trước mắt Tô Cẩn là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Cô tự cười nhạo mình, đến từ phía sau cũng không nhận ra, lại nghĩ là Nhan Bác… Rõ ràng biết anh sẽ không đến, vậy mà vẫn nuôi hy vọng.
“Anh đến tìm em à?” Người con trai đó đi về phía cô, Tô Cẩn hỏi.
Anh ta gật đầu, cười hỏi: “Ở đây còn cô Tô Cẩn nào nữa hay sao? Còn nhớ anh không?”
Tô Cẩn chăm chú nhìn anh ta, có vẻ quen, mà cũng có vẻ không. Cô ngại ngùng lắc đầu.
“Không nhớ thì coi như bây giờ biết. Anh tên là Hứa Dực Phàm, hy vọng được làm bạn với em.”
Anh ta đưa tay ra một cách tự nhiên khiến Tô Cẩn khó lòng từ chối, cũng bối rối đưa tay ra.
Khi bàn tay anh ta nắm lấy tay cô, Tô Cẩn chợt nhớ ra. “A, em nhớ ra rồi, anh là người học kỳ trước đã chiếm chỗ của em.”
“Cũng có thể nói là như vậy.” Anh ta cười cười, nói tiếp: “Lần trước anh chỉ đùa em thôi, em đừng để bụng nhé!”
Tô Cẩn nhớ lại chuyện hôm đó, lúc đầu là nhớ tới Nhan Bác. Nhan Bác cùng cô đọc sách, Nhan Bác đưa cô về ký túc, Nhan Bác còn nói anh đã có bạn gái.
“Học kỳ trước anh đã từng gọi điện cho em.”
Tô Cẩn nhớ lại trước khi thi có số máy lạ gọi cho cô mà không thấy nói gì, bỗng nhiên ngộ ra nói: “Thì ra là anh! Sao anh không nói gì?”
Hứa Dực Phàm cười: “Anh có nói, nhưng em cứ “a lô” vài câu là gác máy, còn chửi thề nữa.”
Có lẽ là như thế thật… Tô Cẩn bối rối. À phải rồi, hình như đợt đó di động của cô có vấn đề, về nhà đem đi sửa mới dùng được.
Tô Cẩn cười nhận lỗi: “Thật ngại quá, hồi ấy điện thoại của em bị hỏng, không nghe được.”
Hứa Dực Phàm chẳng vòng vo, hỏi thẳng cô: “Nếu thấy có lỗi thì hãy cho anh một cơ hội. Em có bạn trai chưa?”
Tô Cẩn ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hai má đỏ ửng lên. Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày có ai đó sẽ đến tỏ tình với mình.
Tô Cẩn bối rối, một lúc sau mới từ từ mở lời: “Em… chưa… chưa có bạn trai.”
Nghe thấy thế, Hứa Dực Phàm mỉm cười: “Vậy thử làm bạn gái của anh có được không?”
Gương mặt cô trở nên nghiêm túc, như đang hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Nhưng em đã thích một người, rất thích, rất thích. Em đã thề, dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ.”
Hứa Dực Phàm nhìn cô, bật cười: “Vậy thì làm bạn cũng được.”
Tô Cẩn lắc đầu: “Em không muốn làm bạn, như vậy sẽ rất khó xử.” Cô nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Hay là làm anh trai của em được không?”
Hứa Dực Phàm rất tự nhiên cười nói: “Được, làm anh thì làm anh. Anh sẽ nhận em là em gái. Sau này có việc gì cứ đến tìm anh, anh trai sẽ giúp em!”
Tô Cẩn cười vui vẻ, có người tỏ tình với mình trong ngày lễ Tình nhân, cảm giác thật không tồi chút nào.
Hứa Dực Phàm đi rồi, Tô Cẩn còn đứng đó hồi lâu, sau đó chạy về phía khu ký túc nam.
Tô Cẩn đứng dưới tầng một khu ký túc của Nhan Bác, chỉ cần có cậu nam sinh nào đi qua là cô nói: “Bạn ơi, làm ơn gọi giúp mình Nhan Bác với, cảm ơn bạn!”
Nhưng cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy Nhan Bác xuống, đến khi có một nam sinh tốt bụng mở cửa sổ, nói: “Nhan Bác không có ở ký túc đâu, không biết bao giờ mới về!”
Tô Cẩn cúi đầu, nắm chặt chiếc vỏ gối ôm thêu mười chữ mà cô phải mất cả kỳ nghỉ đông mới thêu xong. Một cơn gió thổi qua khiến cô thấy rùng mình.
Không biết đã đợi bao lâu, có người đi lướt qua, cô nhìn rõ ràng, lần này có thể khẳng định là không thể nhầm được.
“Nhan Bác!” Tô Cẩn chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nở nụ cười. “Anh về rồi à?”
“Tìm anh có việc gì?”
Tô Cẩn vẫn tươi cười, không để ý đến giọng nói lạnh lùng của anh. “Em đến tặng quà anh, quà nhân ngày lễ Tình nhân!”
Nhan Bác nhìn nhìn chiếc vỏ gối trên tay Tô Cẩn. “Em không phải là bạn gái của anh, sao anh có thể nhận quà ngày lễ Tình nhân của em được?”
Giọng nói của anh không khác gì ngày thường, vẫn lạnh tanh như thế, nhưng Tô Cẩn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô nhìn anh quay người, đi lên cầu thang và biến m