
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ
Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134870
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.
đến lượt nhận chìa khóa. Lý Đan đi đến, liếc nhìn Nhan Bác rồi ghé tai Tô Cẩn nói: “Cậu ở chung phòng với Hà Dao hay với ai?”
Mặt Tô Cẩn bỗng đỏ lựng. Cô nhìn về phía Nhan Bác, phát hiện thấy anh giả vờ như không nghe thấy, đợi cô lựa chọn. Lúc này Hà Dao vừa vặn đi tới, nói: “Tô Cẩn, mình và cậu ở cùng phòng được không? Văn Văn chắc chắc sẽ ở cùng phòng với “mẫu giáo bé”, mình không muốn ở một mình.”
“Mẫu giáo bé” là biệt danh của Lý Đan. Lớp bọn họ có bốn nữ sinh, vừa vặn một phòng trong ký túc. Quan hệ mặc dù đều tốt, nhưng vì tính cách khác nhau nên lớp trưởng Lý Đan và Trương Xuyến Văn có vẻ thân nhau hơn, còn Tô Cẩn và Hà Dao thân nhau hơn một chút.
Thấy Hà Dao đến, cậu nam sinh Lưu Hiểu Ba, biệt hiệu Đầu To, là người cuối cùng trong lớp vẫn chưa được chia phòng, cũng đến trêu chọc nói: “Nếu cậu ở cùng phòng với mình, mình nhất định sẽ không để bụng đâu.”
Hà Dao đá cho cậu ấy một cái. “Cậu nghĩ hay nhỉ?”
Chuyện Đầu To thầm yêu Hà Dao từ lâu đã không còn là bí mật nữa. Tô Cẩn cũng đã nhiều lần được nghe tin đồn về Đầu To, đương nhiên Hà Dao cũng là nhân vật chính.
Tô Cẩn có lúc thấy không thể hiểu nổi, tại sao bọn họ rõ ràng là thích nhau, mà lúc nào cũng che che giấu giấu? Tại sao bọn họ lại chẳng giống mình, dũng cảm yêu một cách quang mình chính đại?
Tô Cẩn rất muốn ở cùng phòng với Nhan Bác, ở bên cạnh anh bao nhiêu cũng không đủ. Cô muốn hai người chuyện trò suốt đêm không ngủ. Nhưng xem ra với tình hình này có lẽ ước muốn đó khó thành hiện thực.
Thôi vậy, dù sao Nhan Bác cũng không nói gì, chả nhẽ cô lại chủ động yêu cầu ở chung phòng với anh?
Hơn nữa, bây giờ bỏ rơi Hà Dao, cô thấy cũng không nỡ.
Tô Cẩn mỉm cười kéo tay Hà Dao, như thể thể hiện nghĩa khí cao cả: “Tất nhiên rồi, sao mình có thể bỏ mặc cậu được chứ?
Đầu To đi ra chỗ Nhan Bác, vỗ vỗ vai anh, than thở. “Người anh em, xem ra hai anh em mình phải ở cùng nhau rồi.”
Nhan Bác cười cười nhìn Tô Cẩn. Tô Cẩn thấy anh đang hướng nhìn về phía mình, vô thức cúi đầu, sợ anh sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.
Nhưng dường như cô vẫn cảm thấy nụ cười của anh chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Tô Cẩn không dám đối mặt với ánh mắt đó, liền cầm chìa khóa cùng Hà Dao đi tìm phòng.
Tô Cẩn vừa đặt đồ xuống đã thấy Nhan Bác và Đầu To từ ngoài cửa đi qua.
“Đầu To, hai người ở phòng nào?” Tô Cẩn ngượng không dám nói chuyện với Nhan Bác, đành phải hỏi Đầu To.
“Phòng 209, cạnh phòng này.” Đầu To dừng lại trước cửa phòng bọn họ, pha trò nói: “Tiểu sinh có thể vào phòng quý cô nương xem được không?”
Hà Dao để đồ xuống, nói: “Cậu còn lảm nhảm cái gì nữa! Còn không mau vào đi, Tô Cẩn đang mong chờ được cùng Nhan Bác có thế giới riêng dành cho hai người kia kìa.”
Tô Cẩn bị người ta nhìn thấu tâm can thì cười ngượng ngùng, nói: “Đâu có, không phải đâu.”
Không biết bọn họ có nói gì thêm nữa không, cô liền tiến nhanh ra cửa, không quên nói thêm một câu: “Đồ của mình vẫn để chỗ Nhan Bác, mình đi một lát rồi về.”
Nhan Bác rửa tay đi ra, nhìn thấy Tô Cẩn đang ngồi trên giường, anh mỉm cười nói: “Ngồi ngây ra đấy làm gì thế? Ra rửa tay đi!”
Tô Cẩn giơ tay lên, xòe lòng bàn tay ra nhìn nhìn thì thầm: “Em không nỡ rửa, bởi vì trên tay còn mang hương vị của anh.”
Nhan Bác đến bên cô, mỉm cười. “Hương vị gì?”
“Em không biết, dù sao cũng là hương vị của anh.”
Tô Cẩn quay sang nhìn Nhan Bác, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở cũng càng lúc càng gần.
Cô ngây người, cũng biết anh muốn làm gì, lòng thấp thỏm hồi hộp, có chút bất an, nhưng lại thấy ngọt ngào vô cùng, trái tim đập rộn ràng.
Tô Cẩn bất giác từ từ nhắm mắt lại, nhưng đợi mãi không thấy nụ hôn kia đặt lên môi mình.
Chỉ nghe thấy Nhan Bác bỗng cười hỏi: “Là hương vị này phải không?”
Tô Cẩn đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt nóng bừng, cô vừa tức giận vừa xấu hổ. “Nhan Bác, anh bắt nạt em!”
“Là tại em nghĩ sai đấy chứ.”
Nhan Bác vội vàng đứng dậy, quay lưng về phía cô, giọng có vẻ không ổn lắm. Qua vài giây, anh vẫn sợ không biết mình sẽ làm gì nữa.
Tô Cẩn định thần lại, chạy qua, đứng trước mặt Nhan Bác, nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhất định không chịu buông tha. “Nhan Bác, anh không phải là hảo hán Lương Sơn!”
Nhan Bác trốn tránh ánh mắt của cô. “Đừng làm ồn nữa, người ta nghe thấy bây giờ. Mau rửa tay đi, rồi sang gọi bọn họ đi ăn cơm.”
Tô Cẩn không muốn, nhưng cũng không còn cách nào, đành ỉu xìu dẩu môi đi ra.
Nhan Bác quay người đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, mới cảm thấy tỉnh táo lại đôi chút.
Không phải anh không biết cô mong đợi điều gì, cũng không phải không muốn gần gũi cô. Anh chỉ sợ mình chìm đắm trong hương vị của cô, sợ mình không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
Tô Cẩn bước đến cửa bỗng nhiên mỉm cười, hai người suýt chút nữa thì hôn nhau rồi.
Lần này tuy không thành công, nhưng cũng được coi là có chuyển biến rõ rệt. Thành công luôn là một quá trình tiếp cận không ngừng.
Em chỉ hy vọng anh đừng lúc nào cũng tiến lên phía trước, em sợ e