
Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134809
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.
i có dáng vẻ cao gầy, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đầu nghiêng nghiêng, tay đang quay chiếc bút, giọng nói toát lên vẻ điềm tĩnh đầy hứng khởi.
Thật hiếm có chàng trai nào mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị mà lại đẹp đến thế. Chỉ trong một giây, Nhan Bác như ánh trời chiều chiếu rọi về phía Tô Cẩn, khiến cô nhất thời không cách nào mở mắt ra được.
Đêm đó, lần đầu tiên Tô Cẩn bị mất ngủ.
Từ bé đến lớn, ngoài việc chuyên tâm học Luật ra, cô không hề để ý đến những khác biệt tế nhị trong mối quan hệ nam nữ. Cô có nhiều bạn bè, trong đó bạn nam cũng không ít. Cô đối xử rất tốt với họ bởi cô cảm thấy giữa cô và họ như anh em tâm đầu ý hợp, có thể cùng ngồi bàn luận về luật pháp. Cô không hề cảm thấy e thẹn hay có chút rung động… cho đến khi cô gặp Nhan Bác. Lần đầu tiên Tô Cẩn cảm thấy bất an, không biết phải làm sao. Sao thế này? Cô cũng không biết nữa, gắng lấy lại tinh thần nhưng không được, cứ như người mộng du suốt một tuần.
Đến tuần thứ hai, Tô Cẩn gần như vô thức đi nghe môn Luật hành chính. Gặp lại anh, cô mới thấy trái tim mình bình yên trở lại. Trong đầu cô vang lên câu nói: Thì ra mình đã yêu anh ấy mất rồi!
Trong từ điển của Tô Cẩn từ trước đến nay không hề có khái niệm muốn mà không được.
Cho nên, sau khi đã xác định được mình muốn gì, cô liền quyết tâm chiến đấu vì mục tiêu đó. Không phải anh chàng Nhan Bác này khó hơn đề thi Luật kinh tế đấy chứ? Cô không tin Tô Cẩn cô lại không làm được.
Khi lên lớp, cô ngồi ở hàng ghế phía sau, bên trái anh, quang minh chính đại nghiêng mặt quan sát nhất cử nhất động của anh.
Một tiết học trôi qua, cô cứ nghĩ mãi làm thế nào để gọi một câu “Nhan Bác” cho thật tự nhiên. Nhưng đến khi chuông báo hết giờ, anh đã ôm sách ra khỏi phòng, mà cô vẫn ngẩn người, một lời cũng không thốt lên được.
Thì ra trên đời này vẫn có điều mà Tô Cẩn cô không thể làm được.
Suy nghĩ một hồi, Tô Cẩn cảm thấy tình hình đã nghiêm trọng đến mức một mình cô không thể giải quyết được. Cô cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Cho nên, vào một đêm trăng mờ gió rít, Tô Cẩn ấp a ấp úng nói với mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu… có ai… biết Nhan Bác không?”
Cả phòng lập tức nhao nhao.
“Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Lúc nào thế?”
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Tô Cẩn rụt rè kể lại tâm trạng của mình suốt mấy ngày qua. Trong phòng im lặng một phút, sau đó, không biết ai đột nhiên bật ra một câu: “Nói như vậy có nghĩa là cậu mới chỉ yêu đơn phương thôi, đúng không?”
Tô Cẩn hiếu thắng một mực tranh cãi, trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy: “Cái gì mà yêu đơn phương?!” Cô phẫn nộ nói tiếp: “Mình sẽ làm rõ chuyện này! Tô Cẩn tôi xin thề, không đi truy hỏi Nhan Bác cho ra nhẽ thì quyết không thôi!”
Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước.
Nếu đây là một cuộc chiến thì ngay từ đầu cô đã ở trong tình thế quân vây bốn mặt, còn anh thì đã thảm bại rồi.
Những người thân quen với Tô Cẩn đều biết cô thuộc trường phái nghĩ là làm, lời đã nói ra, trong vòng ba ngày nhất định sẽ hành động. Nhưng lần này, thông tin “Tô Cẩn muốn công khai theo đuổi sinh viên năm ba Nhan Bác” đã loạn khắp khoa, ngay cả sinh viên khoa khác cũng tò mò chạy đến hỏi: “Tô Cẩn là ai thế?”, người trong cuộc lại không tỏ thái độ gì, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô, ngày ngày vẫn sống nhởn nhơ, an nhàn. Khi bạn bè tìm đến chứng thực, cô nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đúng thế, mình muốn theo đuổi anh ấy.”
“Thế sao không hành động đi? Chẳng giống cậu chút nào!”
Tô Cẩn mỉm cười, nói: “Trong bí quyết võ lâm, lợi hại nhất là không đánh mà thắng. Mình trước giờ chưa làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng. Các cậu cứ đợi mà xem!”
Nhan Bác bắt đầu cảm thấy bị làm phiền. Ngoài việc lên lớp, ngay cả cửa ký túc anh cũng không dám bước ra, chỉ sợ cái cô Tô Cẩn đó bắt đứng lại, tỏ tình giữa đường.
Lúc đầu nghe đồn, anh nghĩ đó chỉ là những lời đùa dai của vài kẻ rỗi hơi. Có người trêu chọc anh, anh cũng chỉ cười cho xong chuyện. Ai biết được sự việc lại kéo dài đến hơn một tháng. Những tin đồn không những không giảm đi mà ngày càng ầm ĩ, người đến hỏi dò cũng ngày một nhiều. Giờ bất luận anh đi tới đâu, cũng có người lén nhìn anh cười khúc khích, thậm chí có người đến hỏi thẳng: “Tô Cẩn gần đây có hẹn hò với cậu không?”
Tô Cẩn, Tô Cẩn. Cuộc sống của anh dường như bị choáng ngợp bởi cái tên này, nhưng có trời mới biết anh vô tội, ngoài cái tên, anh không biết gì về cô ấy.
Từ bé đến giờ, cuộc sống của anh luôn gặp trắc trở. Những kinh nghiệm mà anh có được, cuộc sống mà anh đã từng phải trải qua, những người đồng trang lứa chẳng thể nào sánh kịp. Anh trưởng thành bằng cách thận trọng đi trên con đường mà mình đã chọn, không muốn những rắc rối bên ngoài cản trở.
Hai năm nay, những lời đồn anh cao ngạo, lạnh nhạt, gia cảnh phức tạp không ít, nhưng anh chẳng bao giờ để tâm, không gì có thể ảnh hưởng đến anh được. Lần này thì khác, cô nữ sinh đó đã mang đến cho anh nhiều phiền toái. Dù chưa từng gặp mặt nhưng những người xung quanh không giây phút nào quên nhắc nhở anh: còn