
Tác giả: Vân Nghê
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341170
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1170 lượt.
i cùng cho dù có nói ra được cũng chẳng có ai tin nữa. Tô Tần không tin, Giang Nguyên càng không tin. Nếu không anh ấy đâu có làm một chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói một tiếng nào. Chắc chắn anh nghĩ rằng trong lòng cô, anh chẳng qua chỉ là một người thếđợi đến khi mọi việc rõ trắng đen rồi cô sẽ không cần đến anh nữa. Vì vậy anh mới một mực sắp xếp hết mọi việc của cô mấy năm sau chứ không muốn cùng cô sốngnốt những ngày tháng cuối cùng.
Thời tiết thay đổi rất nhanh, đột nhiên trời bỗng đổ mưa, những giọt mưa lành lạnh rơi trên mi mắt cô.
Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho anh tin rằng cô thật lòng thích anh.
Cô khôngbiết cô có còn cơ hội không nữa, cơ hội làm cho anh tin cô.
Vân Vy liên tục gọi vào máy của Giang Nguyên.
Trước đây cô mụ mị bản thân, cho dù có không liên lạc được cô vẫn cho rằng ở bên đó Giang Nguyên vẫn ổn và chẳng mấy để tâm lo lắng. Giờ cô mới hiểu được chờ đợi là một việc đau khổ và mệt mỏi đến thế nào.
Mãi mà không kết nối được.
Cô sợ đến mức bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô mặc vội một cái áo khoác rồi lao ra khỏi nhà, sải bước rất nhanh trên con đường, men theo tuyến đường của xe buýt chạy, hết trạm này đến trạm khác. Cô thở hồng hộc vì mệt, nhưng nếu không làm như vậy cô sẽ cảm thấy thời gian như dừng lại, u uất tới mứckhông thế chịu đựng nổi.
Không biết cô đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại,... cuối cùng cũng kết nối được với Giang Nguyên.
Cô mỉm cười:
- Giang Nguyên, em còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của em đấy!
Thấy anh trầm ngâm không nói, cô lại càng đi nhanh hơn, nínthở gấp gáp càng rõ rệt hơn, cổ họng đã bắt đầu nghèn nghẹt.
- Vân Vỵ, em đang làm cái gì đấy?
- Đi đường, lâu lắm rổi em không đi xa thế này! - Cô vừa cười vừa thở: - Đừng hỏi em tại sao, cứ nghe em nói hết đã! Em có một đồng nghiệp, yêu một anh bạn ở Mỹ đã mấy năm rồi đột nhiên chẳng có tin tức gì về anh ấy, gọi điện thế nào cũng không được, tối qua mới biết anh ta đã kết hôn, không cần cô ấy nữa!
Nhìn thấy đèn đỏ, Vân Vy liền dừng bước, hít thở thật sâu rồi ngồi xuống, áp chặt ống nghe vào tai. Dường như cô phải dốc hết sức lực của mình mới nói ra được một câu hoàn chỉnh
- Giang Nguyên, có phải anh cũng không cần em nữa rồi?
- Nói đến đây, cô không thể nào kìm được nước mắt.
Cô cố\' gắng nén chặt lòng mình, giọng nói nghẹn ngào:
- Có phải ở bên đó anh có ai đó xinh đẹp hơn em rồi phải không? Bên đó môi trường sống rất tốt, đãi ngộ lại cao, thích hợp để cư trú. Ở bên đó có phải chẳng có đứa con gái lắm chuyện như em không? Kết quả là anh đã bị cám dỗ, ở lại đó luôn rồi? Nghe nói con gái bên đó vừa bạo dạn vừa độc lập, không giống như em. Em từ nhỏ đã sợ bóng đêm, nhất là nghe câu chuyện bà điên mà người lớn thường hay kể, nếu như trẻ con không đi ngủ đúng giờ sẽ bị bà điên bắt đi! Giang Nguyên, ở đây tối quá, em chẳng nhìn thấy gì cả! - Một cơn gió lành lạnh thổi qua, cơn ho của cô lại bắt đầu phát tác. Vân Vy cứ ho một
tiếng lại nghe thây có tiếng mèo kêu: - Anh nói xem, rốt cuộc có bà điên thật không?
Có lẽ bởi vì tiếng thở của Vân Vy quá to nên Giang Nguyên cuối cùng đành phải mở miệng
- Vân Vy, em đang ở đâu?
Cô cười đắc chí:
- Trước cửa đại sứ quán Mỹ!
- Muộn thế này rồi, em đến đó làm gì?
Mặc dù cô thở rất khó nhọc nhưng vẫn nói:
- Em đứng đây đợi làm Visa, hi vọng có thế kiếm được chút thương hại của người ta để làm visa cho em nhanh lên!
Gió lạnh thốc vào cổ họng, cô ho liên tục, ho dữ đội, đến nỗi rơi cả điện thoại xuống đất. Vân Vy nhặt điện thoại lên, vẫn may là điện thoại vẫn chưa bị ngắt.
Giang Nguyên im lặng nghe tiếng thở của Vân Vy, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Sao em lại ra nông nỗi này?
Cô cười.
- Em mau về đ
- Không.
- Làm thế chẳng ai thương hại em đâu, chỉ càng làm cho Visa lâu được giải quyết!
- Em nghĩ rồi, nêu như Visa bị hoãn không giải quyết, em sẽ đến công ty anh. Công ty anh có chi nhánh ở Mỹ, làm visa cũng dễ thôi. Nếu như họ không làm visa cho em, em sẽ đi tố\' cáo họ, tố cáo họ đưa chồng tương lai của em ra nước ngoài mà không đưa anh ấy về. Em không thấy người đương nhiên phải đòi họ. Dù sao, chỉ cần anh ở Mỹ, nhất định em sẽ nghĩ cách qua đó. Trừ phi, anh quay về! - Vân Vy ngừng lại để ho: - Giang Nuyên: anh hãy về đi!
Giang Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
-Ừ!
Trở về
Chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh lúc năm giờ chiều. Vân Vy đã ra sân bay từ sớm và chờ đợi. Giang Nguyên chịu trở về, đương nhiên là không để cho xe cấp cứu đợi trước sân bay, khi nào tới bệnh viện do anh tự quyết định.
Sau khi Vân Vy truyền đạt yêu cầu này, mẹ Giang Nguyên lập tức gật đầu đồng ý:
- Chỉ cần nó chịu về thì thế nào cũng được! Tất cả cứ làm theo ý của nó!
Thực ra Giang Nguyên còn nói nhiều nữa. Kể từ sau khi đồng ý với cô sẽ trở về, dường như anh đã vẽ ra một giới hạn giữa hai người, lúc nói chuyện với cô cũng khách khí như những người bạn. Anh còn bảo không c