
Tác giả: Vân Nghê
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341165
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.
ả những vòng ánh sáng màu trắng tinh. Cô cũng cảm thấy dùng những chiếc cốc này nếu không cẩn thận sẽ bị hỏng mất, lúc ấy chắc chắn cô sẽ rất xót ruột, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Giang Nguyên sẽ dùng đến chúng, cô lại cảm thấy chỉ có loại sứ mỏng này mới xứng với anh. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ dùng những chiếc cốc này để uống trà, cô lại vui vẻ gạt hết nỗi lo lắng về tiền bạc.
Cô vặn vòi nước để cọ những chiếc cốc uống trà đó, cọ đến cái cuối cùng, vừa định xối nước đi thì Vân Vy đột nhiên phát hiện ra trên cái cốc hình như có một vết nứt nhỏ. Lúc mua rõ ràng cô đã cẩn thận chọn lựa, không thể nào chọn phải một cái cốc bị hỏng thế này. Trong phòng bếp không đủ sáng, cô liền chạy ra ngoài nhìn rồi đi vào phòng khách:
- Giang Nguyên, anh nhìn xem, cái cốc trà em mua như bị nứt...
Không thấy có tiếng trả lời, cô quay lại nhìn Giang Nguyên theo thói quen.
Giang Nguyên nằm im trên ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, đôi hàng mi dài rủ xuống tạo thành một cái bóng hình nan quạt trên mặt anh. Cuốn sách ban nãy anh cầm trên tay giờ đã rơi xuống đất.
Vân Vy chợt thấy toàn thân lạnh toát, đứng ngây như phỗng, toàn thân cứng đờ không thế động đậy. Hồi lâu sau cô mới định thần lại, vội vàng chạy đến trước ghế sô pha, nắm chặt lấy tay Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, anh đừng dọa em, Giang Nguyên...
Bàn tay anh rất lạnh, lạnh tới mức khiến cô kinh ngạc, cả con người như bị vây bọc bởi cảm giác sợ hãi. Cái cốc trên tay cũng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng “choang”.
Cô đang cuống cuồng không biết phải làm thế nào thì bàn tay của Giang Nguyên đột nhiên cử động. Đôi mắt thuôn dài từ từ mở ra.
Là do thần kinh của cô quá nhạy cảm, Giang Nguyên chỉ là ngủ thiếp đi, thế mà cô đã phát hoảng lên rồi. Cô thật sự rất sợ, sợ anh đột nhiên ngủ thiếp đi, lặng lẽ rời bỏ cô không một lời từ biệt. Nếu thật sự là như vậy cô biết phải làm thế nào? Lúc ấy cho dù có gọi tên anh khản cả cổ anh cũng chẳng thể quay lại, nếu vậy cô biết phải làm sao? Cho dù cô có đau dạ dày, có bị đôi giày gót thủy tinh làm xước hết cả chân, có không thở được ra hơi anh củng sẽ chẳng vì xót thương mà quay đầu lại. Nếu vậy cô biết phải làm thế nào?
Nước mắt không thể kìm nén được, tí tách lăn dài trên má, có làm thế nào cũng không kiềm lại được. Cô cũng đâu có muốn để lộ ra sự yếu đuối của mình, ở bên cạnh anh, ngay cả một câu hỏi cô cũng không dám hỏi, cô chỉ có thể vùi mặt vào lồng ngực anh, hi vọng nghe thấy nhịp đập trái tim anh. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của cô bình tĩnh lại được.
Cô siết chặt lấy bàn tay anh, khóc không thành tiếng khiến cho anh hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy những mảnh sứ vỡ nát trên nền nhà, anh lo lắng hỏi:
- Vân Vy, em sao thế? Có phải lại bị đứt tay không? Để anh xem nào!
Nhìn thấy cô không bị làm sao, Giang Nguyên mới yên tâm được. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ:
- Thôi được rồi, em đừng khóc nữa...
Anh càng dỗ dành cô càng thấy tủi thân, thế nhưng lại không thể nói thật tình hình cho anh biết, đành bịa ra một lí do:
- Cái cốc trà em mới mua hôm qua, chưa dùng lần nào đã bị vỡ rồi! Có phải tại em vụng về quá không?
Anh mỉm cười gật đầu:
- Đúng là rất vụng về!
- Hẳn nào... Mới ra nước ngoài có một chuyến đã thấy ở ngoài tốt hơn, thế nên có gọi thế nào anh cũng chẳng thèm quay lại. Khó khăn lắm mới quay lại, thế mà còn dẫn theo một người đẹp, cố ý chọc tức em, về đến nhà rồi cũng chẳng buồn để ý đến em nữa!
Giang Nguyên im lặng nhìn cô hồi lâu mới hoang mang hỏi:
- Vân Vy, có phải em đã nhớ lại tất cả những chuyện khứ không?
- Nếu không sao em lại gọi anh là Giang Nguyên chứ?
- Nếu em đã nhớ lại thì em không thể nào thích anh thật sự được! - Giang Nguyên cười: - Tất cả những thứ này đều giống như một giấc mộng, anh chỉ sợ nói to một tiếng sẽ phải tỉnh lại, tất cả những thứ trước mắt sẽ lại tan biến. Anh biết rõ rằng em chỉ thương hại anh nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy vui mừng, cũng không đành lòng không quan tâm đến em!
Vân Vy nghẹn ngào:
- Có phải anh còn muốn nói, anh không thực sự thích em, anh tìm đến em chẳng qua là vì em là bạn gái của em trai anh?
Giang Nguyên mỉm cười, vòng tay ôm chặt lây Vân Vy:
- Em chỉ nói đúng một nửa thôi. Thực ra anh không yêu em, anh cứ bám lấy em chỉ là vì trái tim của em thôi! - Anh khẽ đặt tay vào lổng ngực cô: - Anh muốn chiếm giữ trái tim em!
Vân Vy cố nặn ra một nụ cười:
- Vậy anh hãy lấy đi đi!
- Không được... - Anh lắc đầu: - Anh vốn định dùng trái tim của anh để đổi lấy trái tim của em, nhưng giờ anh mới biết trái tim anh đã hỏng rồi, không thể mang ra trao đổi được!
Vân Vy cười, nhưng nước mắt vẫn trào ra:
- Thế thì chúng ta dùng chung một trái tim có được không? Tại sao trong sách thường nói, tình yêu chân chính có thể biến hai người thành một? Tại sao trên đời này có quá nhiều thứ mà tình yêu không thể giải quyết được?
Giang Nguyên cười, đôi mắt hơi cong lên:
- Có thể, anh không làm được là bởi vì anh không đủ yêu em, sau nà