XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Tác giả: Vân Nghê

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341157

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1157 lượt.

cô, ánh mắt của anh huyền ảo tựa như một bầu trời đêm, lặng lẽ bao trùm cả con người cô, làm cho hơi thở của cô trở nên thật khó khăn.
- Chúng ta có quen nhau không?
Đối diện nói chuyện với nhau, lại phải nhìn thẳng vào mặt anh mà nói dối, chuyện này có độ khó quá cao đối với cô. Vân Vy gần như nói không nên lời, mãi hồi lâu sau mới ngập ngừng đáp:
- Không quen!
Anh khẽ mỉm cười:
- Vậy tôi xin mạo muội hỏi một câu, nếu như chúng ta không quen biết nhau, vậy tại sao cô biết tên tôi?
- Tôi…..
- Tại sao lại kéo tay tôi bảo tôi cứu người?
Vân Vy ngây người không biết trả lời thế nào. Ban nãy trong lúc hoảng loạn, cô đã vô tình phạm phải sai lầm này. Nghĩ đến đây mặt Vân Vy lại đỏ bừng lên. Kể cả có là cầu cứu thì đáng nhẽ ra cô cũng nên dùng những từ ngữ mang tính khách sáo để xưng hô với anh chứ không nên gọi thẳng tên anh như vậy.
- Tôi chỉ từng gặp anh ở trong bệnh viện! - Vân Vy dán mắt nhìn xuống đất, mím môi nói dối một câu. Đây là lời nói dối hoàn hảo nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.
-Ở bệnh viện nào?
Cũng may là cô còn nhớ tên bệnh viện mà Giang Nhan đang làm việc. Cô liền nói ra tên bệnh viện đó rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Lần trước tôi với chị Đường đến bệnh viện có gặp anh. Cám ơn anh rất nhiều, bác sĩ Giang ạ! Nếu như không phải tình cờ gặp anh ở đây thì hôm nay tôi thực sự không biết phải làm thế nào nữa!
Không biết Giang Nhan có tin lời của cô không, chỉ thấy anh mỉm cười chỉnh lại tay áo mà không chất vấn tiếp nữa. Anh đưa mắt nhìn theo Triệu Dương đang nằm trên cáng cứu thương, cất tiếng hỏi:
- Người đàn ông đó là ai?
Vân Vy mím chặt môi đáp:
- Đó là đồng nghiệp của chị Đường! - Cô với Triệu Dương lần đầu tiên gặp mặt, vốn dĩ cũng chẳng phải bạn bè gì.
- Chị Đường bạn cô đã khỏi bệnh chưa?
- Cũng đỡ nhiều rồi!
Anh đưa ra một tấm danh thiếp. Vân Vy vội vàng đưa tay ra đón lấy.
- Lần sau có chuyện gì cần cứ đến tìm tôi! - Anh mỉm cười nói: - Nếu như cô nhớ ra chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi!
Giang Nhan vẫn dịu dàng và lịch lãm như trong kí ức của cô. Xem ra anh ấy đã tin lời cô nói là thật, bởi vì trong kí ức của cô, Giang Nhan vẫn là một người cực kì dễ lừa. Chỉ có điều chuyện này vẫn khiến cho Vân Vy toát mồ hôi hột. Cô mỉm cười gượng gạo, ánh mắt dõi theo bóng dáng Giang Nhan đang khuất dần. Cô chăm chú nhìn theo anh, thậm chí còn chẳng dám chớp mắt, bởi vì tất cả những thứ này đều đã ngưng đọng thành kí ức trong cô, mãi mãi tồn tại trong trái tim của cô.
Cô cứ mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, mãi cho đến khi bác sĩ cấp cứu cất tiếng gọi, cô mới chợt giật mình nhớ ra anh chàng Triệu Dương đang nằm trên xe cấp cứu.
Vân Vy nghiễm nhiên trở thành “người nhà” duy nhất của bệnh nhân đang nằm trên xe cấp cứu kia.
- Bệnh nhân thường ngày có bị dị ứng với thuốc gì không?
Đối mặt với câu hỏi này, Vân Vy chợt giật mình nhớ ra là cô nên lập tức thông báo chuyện này với người nhà của Triệu Dương.
Ấn phím gọi chị Đường, đầu dây bên kia nghe xong tin dữ bắt đầu tỏ vẻ hoang mang, tiếp theo đó là tiếng chồng chị Đường chấn an tinh thần chị.
Vân Vy đặt điện thoại xuống, ngẩng mặt nhìn Triệu Dương. Nhìn người lại nghĩ đến ta, Vân Vy thầm nhủ, những người cô độc quả là đáng thương!
- Tiểu Vy, chị thật sự rất xin lỗi em, chị không ngờ anh ta còn mắc bệnh tim! - Chị Đường hớt hơ hớt hải chạy đến bệnh viện, mặt mày vô cùng ăn năn.
- Anh ta thường ngày trông có vẻ rất khỏe mạnh, lại thường xuyên uống thuốc bổ, thật chẳng ngờ….
Triệu Dương vẫn chưa được kiểm tra xong. Không biết rốt cuộc gì nguyên nhân gì mà đột nhiên tim anh ta lại ngừng đập. Chỉ có điều cũng may là anh ta đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Điều này khiến cho mọi người cũng yên tâm phần nào.
Chị Đường đột nhiên nhớ ra, liền lên tiếng hỏi:
- Nghe nói trước đó có người ép tim ngoài lồng ngực cho Triệu Dương. Tiểu Vy, em có lưu lại địa chỉ liên lạc của người đó không? Bác Triệu muốn đích thân đến cảm ơn anh ta.
Vân Vy không biết có nên nói sự thực hay không. Cho dù có có nói ra tên của Giang Nhan cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì sau khi quay ngược thời gian lại, người thân của cô đều không biết đến Giang Nhan.
Mặc dù trong bụng nghĩ vậy nhưng lời ra đến miệng vẫn bị khác đi:
- Lúc em nhớ ra phải cám ơn thì anh ấy đã đi mất rồi!
- Đáng lẽ ra phải cảm ơn người ta tử tế mới phải, ít nhất thì cũng phải mời người ta ăn bữa cơm thể hiện sự biết ơn!
Vân Vy cúi đầu phụ họa: -Đúng là nên cám ơn anh ấy!
- Nhưng người ta đi mất rồi, sau này chưa chắc đã có cơ hội gặp lại!
Đúng vậy, biển người mênh mông. Cô có thể gặp lại anh đã là một sự trùng hợp quá lớn trong cuộc đời. Sau lần này, ai mà biết được liệu có còn cơ hội gặp mặt nhau nữa hay không?
- Để chị trả em tiền viện phí nhập viện!
- Không cần đâu! - Vân Vy từ chối.
Chị Đường sốt ruột đến toát mồ hôi hột, nói bằng giọng như đang cầu xin:
- Tiểu Vy, em đừng làm chị áy náy thêm nữa mà!
Vân Vy đành phải nhận xấp tiền trên tay chị Đường.
Vật vã suốt cả ngày trời, vừa vào đến