
Tác giả: Vân Nghê
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341224
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1224 lượt.
nhiên, sếp của Vân Vy gật đầu vẻ hài lòng: - Cũng được, vậy giao cho cô nhé!
Rõ ràng anh ta bị phát bệnh tim đột ngột, vậy tại sao giờ anh ta lại ở trong khoa tâm lí? Lẽ nào ngoài bệnh tim ra anh ta còn mắc bệnh về tâm lí nữa à?
Trước đây cô từng đọc báo và được biết, phần lớn những cô nam, quả nữ trong thành phố đều bị mắc căn bệnh trầm cảm hoặc tự kỉ. Không biết cái gã họ Triệu ấy mắc phải bệnh gì? Không biết vài năm nữa liệu cô có phải thường xuyên bổ sung các loại thực phẩm chức năng, liên tục đến thẩm mỹ viện và thỉnh thoảng “ghé thăm” bác sĩ tư vấn tâm lí không nữa?
Đi một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng ra được đến cầu thang. Ngoảnh đầu lại nhìn,không thấy Triệu Dương không đuổi theo, Vân Vy thở phào nhẹ nhõm. Thoát được Triệu Dương thì sao? Thoát được anh ta cô cũng chẳng thể thoát ngăn được bàn chân minh đang tiến dần đến tuổi già. Nỗ lực sống hết năm này qua năm khác, tuổi tác cũng theo đó nhiều lên. Chỉ thêm vài năm nữa thôi, có lẽ một người đàn ông như Triệu Dương bây giờ cô cũng chẳng thể tìm được.
- Sau khi về phải chịu khó nghỉ ngơi, mặc dù sức khỏe đã hồi phục tương đối nhưng cũng không được phép làm việc quá sức. Với cường độ làm việc của anh tôi thấy người bình thường không thể nào tiêu hóa nổi!
- Tôi biết!
- Anh biết? Cứ nhìn vào thành tích của anh hai năm nay thì tôi biết anh mang mạng sống của mình ra đùa như thế nào rồi! Theo như những gì tôi được biết về anh, anh không đời nào chấp nhận an phận!
Tiếng cười khe khẽ vang lên: - Cũng chưa chắc!
Có người đang nói chuyện ở cầu thang, có một giọng nói mà Vân Vy cảm thấy rất quen thuộc.
Vân Vy chầm chậm đi đến cầu thang và nhìn xuống dưới, ánh mắt vô tình lướt qua một khuôn mặt.
Người đó cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của anh dường như là chùm ánh sáng mặt trời đẹp đẽ nhất đậu trên bờ vai cô.
Nếu như lúc nãy cô còn hoang mang đi như chạy thì giờ cô đã chẳng còn sức lực nào để mà chạy trốn nữa. Bàn chân của cô như bị dính chặt xuống dưới đất, miệng ấp úng mãi chẳng thốt ra lời dưới cái nhìn của anh: -
Thật….thật trùng hợp!
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng cất lời: - Đúng là trùng hợp thật! Mới đó mà đã gặp lại nhau!
- Vâng, bệnh viện này muốn sử dụng phần mềm của công ty chúng tôi nên tôi đến đây để hướng dẫn họ! - Cô cố gắng giải thích, vụng về như một con ngốc, chỉ sợ anh lại hiểu nhầm mình. Hơn nữa cô rất sợ anh sẽ vạch trần những lời nói dối của mình, cái gì mà đưa chị Đường đi khám bệnh chứ, toàn là nói dối. Như vậy thì còn mặt mũi nào mà nhìn anh?
Cũng may là anh không nhắc gì đến chuyện đó. Anh kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ của mình rồi cùng cô đồng hành, thản nhiên cứ như thể hôm ấy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh sánh vai đi bên cô. Vân Vy không biết phải làm thế nào để che đi sự hoang mang trong lòng, bàn tay túm chặt lấy vạt áo đang rịn mồ hôi.
Cô y tá ở phòng phát thuốc đưa cho anh một túi to đủ các loại thuốc rồi dặn dò: - Anh nhớ uống theo chỉ dẫn của bác sĩ!
Trong kí ức của Vân Vy, sức khỏe của Giang Nhan rất tốt, cho dù có bị cảm cúm hay sốt cao thì cũng chỉ mất vài ngày là khỏi ngay.
Vân Vy nhìn vào những loại thuốc ở trong túi, toàn là những loại thuốc hiếm gặp.
- Cô chuẩn bị đi đâu?
- Về công ty thôi!- Cô nghĩ Giang Nhan chỉ tiện miệng hỏi như vậy thôi nên cũng thản nhiên đáp mà không cần suy nghĩ.
- Để tôi tiễn cô!
Đề nghị của anh quá bất ngờ, Vân Vy bối rối từ chối: - Không cần đâu anh Giang, làm phiền anh quá!- Vân Vy có chút không quen với cách xưng hô khách sáo này.
Anh vốn quá đỗi thân thương trong trái tim cô, thế mà giờ lại trở thành một người chẳng quen biết. Nếu như Giang Nhan gọi cô là “Cô Vân” thì có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng xót xa. Thế nhưng cô cố gắng kìm nén bản thân, chỉ sợ một khi không kiềm chế được tâm trạng của mình sẽ khiến cho anh sợ mất vía. Cô phải duy trì khoảng cách nhất định với anh, một khoảng cách đủ để anh coi cô là một người bình thường.
Không có ai biết, anh và cô đã cách nhau cả một kiếp người.
Nếu như cô nói ra sự thực này, không những anh không thể tin mà còn cho rằng cô là một con điên. Dường như chỉ có một mình cô còn mãi đắm chìm trong những kí ức xa xôi. Cô khát khao được ở gần bên anh, nhưng lại sợ khoảng cách trong hiện thực sẽ khiến cho cô quỵ ngã. Vân Vy cảm thấy bản thân mình không hề yếu đuối, cô chỉ không muốn bị Giang Nhan làm tổn thương, bởi vì trong kí ức của cô, tất cả những kỉ niệm của cô và anh đều vô cùng đẹp đẽ.
- Nói địa chỉ công ty cô cho tôi!
Xem ra anh ấy định đưa cô về công ty thật rồi!
Cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe của anh, sau đó nói địa chỉ công ty mình cho anh: - Đi qua Cầu W, đi thêm một đoạn nữa là đến! - Nhìn Vân Vy tự nhiên thế thôi nhưng lúc này trống ngực cô đang đập thình thịch. Nhìn mình trong gương chiếu hậu, Vân Vy thấy hai má mình đỏ bừng lên.
Giang Nhan vẫn tỏ ra như bình thường, thản nhiên nhìn cô hỏi: - Cầu tây hay là cầu đông?
Vân Vy đưa ánh mắt mơ hồ nhìn ra dòng xe cộ tập nấp ở bên ngoài, cố gắng phân biệt được phương hướng đông tây