
Tác giả: Hạ Tuyết Duyên
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134971
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/971 lượt.
ánh thiện đến nỗi khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy ấm áp.
Khóe miệng của Hạ Nặc Kỳ ẩn hiện một nụ cười, xem ra cái anh chàng vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra từ sâu thẳm đáy lòng thì lại rất biết quan tâm người khác, dù bị anh ấy giấu giếm một cách kỹ lưỡng như vậy, nhưng có thể thấy chuyện của anh không chỉ đơn giản như Vân Phi nói, điều đó khiến cô có một động lực muốn khám phá con người anh.
Hạ Nặc Kỳ nhếch lông mày, len lén quan sát anh: “Có phải con dê của anh đã gây họa rồi, nên anh sợ nhân lúc anh không có ở nhà tôi thịt nó làm thức ăn, nên mới tốt với tôi như vậy phải không?”
Lam Tịnh Vũ không nói gì, ánh mắt anh trầm tư rất khó đoán.
“Này, anh nói một câu không được sao? Con dê của anh là gái hay trai vậy?” Hạ Nặc Kỳ giơ ngón tay trỏ lên đung đưa trước mắt anh.
Lam Tịnh Vũ nhìn cô một lát, rồi liền nhìn sang hướng khác, lạnh nhạt trả lời: “Là cái.”
“Ồ, là cái sao vẫn mọc râu dài như vậy?”
Mặt Lam Tịnh Vũ cứng đơ, không biết trả lời ra sao, Hạ Nặc Kỳ như một con gà mái nhỏ vui vẻ, “khùng khục” cười lớn: “Ha ha ha… buồn cười chết mất… ha… ha… ha…”
Đáng buồn cười thế sao? Anh chẳng thấy đáng cười chút nào. Lam Tịnh Vũ lắc đầu bó tay, sau đó lạnh lùng kéo Hạ Nặc Kỳ đang cười lăn cười lộn vào nhà vệ sinh, giúp cô rửa sạch cái vết màu vàng – “sản phẩm” của trò đùa quái ác của con dê trắng.
Nước từ trong vòi “Ào ào lộp độp” xối xả chảy ra. Hạ Nặc Kỳ không cười nữa, hít một hơi thật sâu. Lần này tay của anh trực tiếp chạm vào gót chân cô, trong lòng cô có cảm giác như có vô số con cá nhỏ mềm mại đang bơi qua bơi lại, trời ơi! Cô có cảm giác như muốn ngất đi.
Thì ra, cô lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc ở cự li gần với con trai như vậy.
Vì anh muốn giúp cô rửa sạch gót chân, nên cơ thể anh gần như áp sát vào cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập theo nhịp của anh. Tiếng tim đập nghe như tiếng gió nhè nhẹ thổi qua mặt biển xanh thẳm, khiến người ta say lòng.
Qua cặp lông mi rậm và dài, Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của Lam Tịnh Vũ.
Từng hơi thở của anh, giống như một bông hoa tuyết mềm mại sắp nở, vẻ mặt của anh điềm tĩnh giống như thiên sứ, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc, vô tình dính phải mấy giọt nước, xoay tròn vẽ ra những hình thù thần bí.
Anh không biết dùng những lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng con gái, anh chỉ lặng im, bí ẩn như biển cả thế này thôi, nhưng lòng anh cũng rộng lớn như biển vậy, mênh mông vô bờ bến!
Người con trai như vậy nếu đã yêu một người con gái nào, thì nhất định sẽ nồng nhiệt yêu hết mình, mà người con gái nào được người con trai như vậy yêu thì chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trong vũ trụ này! Vân Phi chính là người đó…
Không biết tại sao, nghĩ tới đây đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút gì đó buồn bã, đau nhói.
Rất lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, mở tròn mắt lên hỏi: “Tại sao? Tại sao lại giúp tôi?”
“Ý cô là sao?” Lam Tịnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn vẻ mặt lạnh băng như vậy.
Hạ Nặc Kỳ chau mày: “Chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, cũng chẳng khác gì người lạ, sao anh lại cho tôi ở lại qua đêm, tôi nghĩ không đơn thuần là vì anh tin tôi không phải là người xấu…”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ khóa vòi nước lại, sau đó đi lấy khăn bông.
“Nói cho tôi biết! Tại sao? Tại sao lại cho tôi ở lại, bây giờ lại giúp tôi rửa vết bẩn trên gót chân tôi?” Cô nói như là đang hét, khẩn thiết muốn biết câu trả lời.
Lam Tịnh Vũ dửng dưng nhìn cô: “Vì nụ cười của cô khiến cho người ta cảm thấy thế giới này thật thuần khiết… còn nữa… chính là cái này…” Anh chỉ vào chiếc kẹp tóc hình bông hoa tuyết đang sáng lấp lánh trên mái tóc cô, rồi nở một nụ cười rất hiếm hoi, “Nó khiến tôi có cảm giác như đã thân thuộc từ lâu.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng lau gót chân cho cô, để chiếc khăn bông vào chỗ cũ, sau đó kéo cửa phòng vệ sinh, ngoảnh đầu đi thẳng. Bỏ lại Hạ Nặc Kỳ đứng ngẩn người ra ở đó, sững sờ xoa lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết trên đầu mình
04
Đài phun nước trên quảng trường chỉ 10 giờ, vì có sự xuất hiện của một anh chàng mặc bộ quần áo đua xe nên đã gây ra một sự xáo động nho nhỏ, chỉ thấy một đám nữ sinh đang chen chúc quây lấy anh ta, người nói một, kẻ nói mười nhao nhao hết cả lên.
“Tình Xuyên, xin anh đồng ý đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của em!” Một cô gái tóc xoăn dễ thương kéo cổ tay anh chàng mặc bộ đồ đua xe, nói với giọng điệu ngọt đến nỗi khiến người ta tê dại, “Lần này, em bảo đảm anh sẽ không hối hận đâu.”
“Đúng thế, đúng thế, Khả Lâm còn đặc biệt thuê một du thuyền sang trọng! Party sẽ được tổ chức ở trên du thuyền, chúng ta có thể vừa ngắm cảnh biển vào ban đêm vừa có thể ăn chơi nhảy múa, thật là tốt quá đi!”, một cô bạn cùng lớp cũng tỏ vẻ trông mong, “Nếu có thêm cả Bạo Long điện hạ nữa, thì bữa tiệc càng trở nên hoàn mĩ!”
“Đúng thế! Đúng thê!” Những cô gái còn lại cũng thích thú gật đầu lia lịa.
Mục Dã Tình Xuyên cười lớn, dáng vẻ rất là kiêu ngạo khinh thường.
Du thuyền? Đó chỉ là thứ đồ chơi xa x