XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134982

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/982 lượt.


Anh đẩy mạnh bàn tay khiến anh căm ghét đó ra, dịu dàng quay về phía Hạ Nặc Kỳ, nhẹ nhàng xoa xoa lên má cô: "Có đau không?"
Hạ Nặc Kỳ bực bội nhắm mắt lại, không trả lời.
Mai Khả Lâm đứng bên cạnh hét lên, không có một chút dịu dàng nữ tính nào, cô ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gào thét: "Em đau! Nãy anh bóp chặt vào tay em đau lắm !"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt vào ba người.
Mục Dã Tình Xuyên tức giận nói với Mai Khả Lâm: "Nếu như, cô không cút ngay cho khuất mắt tôi, tôi đảm bảo, cả đời này tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa!"
"Anh!" Mai Khả Lâm lại hét lên, lấy tay bụm miệng lại, "Sao anhh có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Tôi đếm đến ba!" Mục Dã Tình Xuyên không thể chịu đựng thêm được nữa, "1… 2…"
Còn chưa đếm đến số "3", Mai Khả Lâm đã quay người bỏ đi.
Mục Dã Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, mỉm cười quay ra nhìn Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt anh ngây thơ như một đứa trẻ.
Anh nhìn cô trìu mến, giọng nói trầm bổng lúc ẩn lúc hiện nhưng động lòng người: "Trước tiên em làm bạn gái của anh đã nhé? Sau đó, đợi anh tốt nghiệp chúng ta sẽ đính hôn. Anh không phải là để khiêu chiến, mà là vì anh thích em, thực sự rất thích em, vậy có được không?"
Trong lúc anh nói, như có một hương thơm nhè nhẹ chuyển động trong khoảng không giữa cô và anh.
Hạ Nặc Kỳ sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi nhợt nhạt của cô khẽ mấp máy: "Xin lỗi, nếu như không có Lam Tịnh Vũ, có lẽ em sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, em chỉ nghĩ đến anh ấy, trong trái tim em, tràn ngập hình dáng anh ấy!"
Nói xong, Hạ Nặc Kỳ quay người chạy một mạch theo hướng mà Lam Tịnh Vũ vừa đi.
"Em đi đâu vậy?"
Mục Dã Tình Xuyên vô cùng lo lắng gọi với theo, giọng của anh to đến nỗi khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo bóng dáng của cô.
Hạ Nặc Kỳ cắn chặt môi, nhìn cái dáng cao sừng sững như cây tùng của Mục Dã Tình Xuyên, cười hối lỗi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em phải đuổi theo niềm hạnh phúc của em."
Sau đó cô quay đầu chạy đi.
Mọi người, ai nấy đều nghệt mặt ra.
"Trời ơi! Con trai của tổng giám đốc "Thế giới Media" vừa tuyên bố cô gái đó sẽ trở thành vợ sắp cưới của anh ấy, thế mà cô gái đó lại đuổi theo hạnh phúc của riêng mình rồi."
"Vậy… chẳng phải cô ta không đồng ý trở thành vợ sắp cưới của Mục Dã Tình Xuyên sao?"

Vừa bàn tán, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mục Dã Tình Xuyên.
Lúc này, anh đang ngẩn người đứng đó, vẻ mặt thất thần nhìn theo hai bóng dáng càng lúc càng gần sát nhau ở trên boong tàu, ánh mắt buồn bã.
"Con trai, cô gái đó không thuộc về con." Không biết từ lúc nào, David đã đến bên cạnh Mục Dã Tình Xuyên, thành thật khuyên bảo, "Không nên vì cố chấp mà đánh mất mối lương duyên."
Mục Dã Tình Xuyên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hiền từ của bố, khẽ khàng nói: "Không cần bố phải nói, con tự biết thực sự người con thích là ai."
Nói xong, anh từ từ nhắm mặt lại, lòng quặn đau.






Nụ hôn tím của hồ điệp
Ngày 24 tháng 12 Thứ hai. Trời mưa
Hôm nay là đêm trước lễ giáng sinh, tôi muốn đi ngắm tuyết, nhưng tuyết lại không rơi.
Vũ nói không vấn đề gì, tuyết chẳng qua chỉ là nước đóng băng mà thôi, đợi đến khi nước đóng băng thì ắt sẽ có tuyết.
Nghe nói người chết đi rồi sẽ lên thiên đàng, còn nghe nói ở trên thiên đàng cái gì cũng có, nhưng nếu như có một ngày, tôi định cư hẳn ở thiên đàng, một mình Vũ ở chốn nhân gian này sẽ rất cô độc, buồn chán. Tôi ở trên thiên đàng mà thấy điều đó thì cũng sẽ khóc rất nhiều, rất nhiều…Những giọt nước mắt đó sẽ đóng băng mưa, cứ thế rơi mãi không ngừng…
Đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời trong vắt đẹp tựa một tấm lục xanh thẫm trải dài vô tận, mặt trăng tròn trịa đang rải bạc cả một bầu trời.
Bữa tiệc còn đang tiếp tục, đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên!
Mọi người còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì, liền nghe thấy một âm thanh giận dữ: “Còn hỏi tôi muốn gì sao? Tôi nói thẳng với cô, Hạ Nặc Kỳ, cô dám tranh cướp người mà Khả Lâm thích, cô hãy chết đi!”
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, lập tức tụ tập trên boong tàu.
Chỉ thấy một âm thanh “bõm” từ một người mặc đồ trắng, nhanh nhẹn lao xuống mặt nước biển, tạo ra một vòng sóng nhỏ. Ở cách anh ta không xa, một người với thân hình nhỏ nhắn đang vẫy vùng đầy khổ sở.
Đêm, rất huyền ảo.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ánh mắt tập trung vào hai con người đó. Lúc này, lại một người nữa nhảy xuống biển.
“Là anh Tình Xuyên!”. Có người trên thuyền hét lớn.
Xung quanh không khí như trầm xuống.
“Cứu người”. David lệnh cho cấp dưới của mình, “Không được để cho Tình Xuyên bị thương.”
Trên boong tàu nhốn nháo cả lên, mọi người xôn xao tìm kiếm các dụng cụ để cứu người.
Ánh trăng chiếu rọi lên mặt biển, một màu bàng bạc.
Hạ Nặc Kỳ vùng vẫy trên mặt biển, muốn nhờ người khác cứu giúp, nhưng cô vừa mở miệng thì nước biển lại trào lên. Nhanh chóng nuốt chửng giọng nói cô.
Người cô cứ dần dần chìm xuống