
Tác giả: Hạ Tuyết Duyên
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134956
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/956 lượt.
dành cho cô, được xây dựng trên cơ sở là Vân Phi.
Hạ Nặc Kỳ đau khổ mím chặt môi lại.
Vì cô có cuốn nhật kí của Vân Phi, nếu khá hiểu về anh, cô cứ thế xuất hiện trước mặt anh, đúng là anh có rung động, cứ cho là anh cũng yêu cô đi, nhưng từ đầu đến cuối Vân Phi vẫn đứng giữa hai người.
Hạ Nặc Kỳ đau đớn nhắm mắt lại, khe khẽ lắc đầu, hi vọng có thể gạt bỏ cái suy nghĩ này ra ngoài, bất giác cô nhẹ nhàng xoa lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết ở trên đầu, lòng cô khẽ thổn thức: “Xin lỗi, Vân Phi, xin cho tớ được ích kỉ một chút trong lúc này, để tận hưởng khoảnh khắc này, chỉ cần một chút thôi cũng được, chỉ cần cho tớ tưởng tượng rằng, giây phút này đây, Lam thực sự yêu tớ, chứ không phải vì sự tồn tại của cậu.”
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô cười như một thiên thần bước đến bên cạnh Lam Tịnh Vũ, ngồi lặng lẽ bên anh, cô ăn thử những hạt hành đào mà cô phải khổ sở trong một thời gian dài mới bóc hết được.
Khẽ đặt một hạt vào miệng, hương hạnh đào nồng nồng bắt đầu lan toả trên đầu lưỡi.
Cô nghiêng đầu, nhìn Lam Tịnh Vũ đang ngồi cạnh: “Ăn ngon không?”
Đôi mắt Lam Tịnh Vũ khẽ động đậy, khuôn mặt thanh tú của anh mang một nụ cười ấm áp, anh gật đầu, thì thầm bên tai cô: “Rất ngon, đây là hạt hạnh đào ngon nhất mà cả đời này anh từng được ăn.”
Trong mắt của Hạ Nặc Kỳ ánh lên niềm vui: “Nhưng mà, em đã cho Lam ăn hạt hạnh đào ngon như thế này, vậy Lam có thể đồng ý với em một việc, đó là cho em nghe tiếng tim anh đập, em rất muốn biết, lúc yêu một người, tim sẽ đập như thế nào.”
Nói xong, không đợi Lam trả lời, cô liền dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập.
Nhịp đập mạnh và bình thản, “thình thịch thình thịch” làm tai cô rung động, rất nhanh sau đó, tim của cô đập cùng nhịp với tim của anh. Nghe tiếng tim anh đập, cảm nhận hơi thở của anh, lại được ôm trong vòng tay ấm áp của anh.
Hạ Nặc Kỳ cười ngọt ngào, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Niềm vui bất ngờ màu đỏ
Chủ nhật, ngày 14 tháng 2. Trời nắng.
Tôi nghĩ rằng, trong trái tim của mỗi người đều có một tấm bản đồ thuộc về hạnh phúc.
Mà nơi đâu trong tấm bản đồ hạnh phúc của tôi đều có anh.
Cho dù hôm nay anh ấy thua cuộc trong cuộc thi, không hoàn thành được ước nguyện của tôi, đó là dẫn tôi cùng đi tham gia cuộc thi thần thoại truyền kì của Vương Quốc Anh.
Sáng sớm, trong ngoài khuôn viên đều bị vây kín như bưng.
Đám phóng viên điên cuồng kẻ chụp ảnh lia lịa, người cầm micro, chạy ùa đến, vây quanh cửa một chiến xe Lincoln Limousine dài, màu đen, thúc ép người ở trong xe ra ngoài.
“Bạo Long! Ra ngoài đi!”
“Bạo Long, ra ngoài đi!”
Cửa chiếc xe Lincoln Limousine từ từ mở ra, Mục Dã Tình Xuyên mặc một bộ đua xe chói mắt, lịch thiệp bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ anh không được khỏe cho lắm, làn da có chút nhợt nhạt. Khi đối diện với các phóng viên, đôi mắt hoa đào của anh ánh lên cái nhìn mê hoặc lòng người, anh thoải mái cười: “Tôi vừa mới đến, mà các bạn phóng viên đã chào đón tôi nhiệt liệt thế này, thực sự thì tôi không có sức để chống đỡ.”
Lời nói cảm động của anh vừa dứt, thì một cô gái trà trộn trong đám phóng viên vội chạy lên trước mặt anh, trong lúc anh chưa kịp phản ứng, cô ta ôm lấy anh, hôn mạnh lên má anh một cái.
Mục Dã Tình Xuyên khẽ chau mày, nhưng lại không hề nổi giận.
Cô gái vô cùng phấn khích, thích thú hò reo rồi bỏ chạy: “Tôi đã được hôn Bạo Long rồi! Thật là tôi đã được hôn Bạo Long!”
Đám phóng viên được một phen rối loạn, có người cười nói: “Bạo Long nhận được sự chào đón như vậy, đương nhiên sẽ là điểm nóng phỏng vấn của chúng tôi, đừng trách chúng tôi nóng lòng săn lùng tin tức, mà làm phiền đến ngài nhé.”
“Vậy sao?” Mục Dã Tình Xuyên liếc nhìn người phóng viên vừa nói, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay trắng tinh, cố hết sức lau sạch nước bọt của cô gái ban nãy dính trên má anh, sau đó vứt chiếc khăn tay xuống đất, rồi vô tình giẫm lên trên.
“Vậy, mọi người có câu hỏi gì thì hỏi đi, tôi còn chuẩn bị để tham gia cuộc thi.”
Giọng điệu anh lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười mê hoặc lòng người.
Đám phóng viên nhanh chóng chớp thời cơ, lần lượt từng người từng người một đặt ra câu hỏi…
“Trước tiên, từ lúc anh tham gia cuộc thi, mọi người thường so sánh anh với tay đua xe nổi tiếng Loris, anh ta cũng được mệnh danh là T-rex, được so sánh với tay đua xe lão luyện như vậy, anh có cảm thấy áp lực không?”
“Áp lực ư?” Mục Dã Tình Xuyên tự tin cười, ánh mắt anh ánh lên cái nhìn vô cùng ngạo mạn, “Bạo Long là loài khủng long ăn thịt lớn nhất, sức đột phá rất mạnh, tính cách mạnh mẽ tàn bạo, trong cuộc thi, trong các cuộc đua chuẩn bị thật tốt, đánh trận nào thắng trận ấy, ai có bản lĩnh thì người đó sẽ nhận được danh hiệu đó, vì thế, tôi không có bất cứ áp lực nào.”
“Vậy, còn Lam Ưng?” Trong đám phóng viên một giọng nói nho nhỏ vang lên: “Lam Ưng cũng là tay đua trẻ tuổi như anh, các anh đã từng thi với nhau, anh ấy đã từng khiến một người bất khả chi