
Tác giả: Hạ Tuyết Duyên
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134929
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/929 lượt.
ạy lên phía trước, giúp anh vén những sợi tóc đó lên, nhưng, khi cô nhìn thấy cây thánh giá thạch anh treo trước ngực anh như đang thề hẹn, cô chỉ khẽ động đậy mấy ngón tay, cuối cùng không làm gì.
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ đến bên cửa sổ, khẽ đóng chiếc cửa sổ đang mở lại, chỉ để hở một khe nhỏ. Sau đó, anh bật chiếc bình lên bắt đầu đun nước: “Em cần một cốc trà ấm nóng, tuy nước mưa bây giờ không lạnh lắm, nhưng bị ướt rồi thì dễ bị ốm lắm đây.”
“Vâng.” Hạ Nặc Kỳ hiền lành gật đầu, ngồi trên ghế sofa, nhìn theo Lam Tịnh Vũ đang chạy khắp phòng tìm lá chè.
Một bộ quần áo ở nhà màu trắng, vài sợi tóc màu đen vương trên trán.
Anh bây giờ, khi tiếp xúc với cô, không còn lạnh lùng như trước nữa, cả người anh như một viên ngọc đẹp rực rỡ toát ra một vẻ gì đấy rất hiền hòa.
Cô ngẩn ngơ chăm chú nhìn anh, lòng đau đến tê dại.
Thực sự phải từ bỏ sao?
Cô tự hỏi mình, sau đó lại lắc đầu, những giọt nước mắt long lanh đong đầy trong mắt cô.
Không muốn đâu!
Mình không muốn từ bỏ!
Nhưng… cô phải đối diện với nó.
Nói như vậy thì để cô đánh cược đi, đánh cược rằng tình yêu của cô sẽ không thua Vân Phi, đánh cược rằng trong trái tim của Lam Tịnh Vũ, cô và Vân Phi chiếm phần quan trọng như nhau.
“Nặc, em làm sao vậy?” Không biết từ lúc nào, Lam Tịnh Vũ đã bê tách trà nóng hôi hổi đến trước mặt cô.
Lặng lẽ đón lấy tách trà ấm nóng, Hạ Nặc Kỳ xuýt xoa vuốt chiếc quai tách trà, sau đó nhè nhẹ thổi, uống một ngụm nho nhỏ: “Nhìn cái dáng pha trà của anh, nghĩ đến những chuyện trước kia của chúng ta, đột nhiên mũi em cảm thấy cay cay. Tình cảm đó có được, thật sự không dễ dàng, anh nói xem nếu chúng ta từ bỏ, tất cả sẽ thế nào?”
Lam Tịnh Vũ ngẩn người, rồi cầm một cốc trà khác, ngồi xuống bên cạnh Hà Nặc Kỳ.
Khói trắng nghi ngút bốc lên từ trong cốc, hương trà từ từ lan ra khắp phòng.
Anh lặng lẽ nhìn đăm chiêu vào chiếc cốc trà trong tay, khẽ mỉm cười lạnh lẽo: “Đừng có nghĩ lung tung thế.”
Cô lại hớp một ngụm trà, cảm nhận dòng nước ấm nóng chạy thẳng từ cổ họng vào trong lòng, Hạ Nặc Kỳ đặt cốc trà xuống, nhìn anh chằm chằm, bàn tay vô thức chạm vào chiếc ba lô trên vai.
Cô quyết định, đặt chiếc ba lô xuống, sau đó từ từ gỡ chiếc kẹp tóc hoa tuyết xuống, đưa cho Lam Tịnh Vũ.
“Em nghĩ, lần đầu tiên Lam thấy em, chắc sẽ tự hỏi rằng, tại sao em lại có chiếc kẹp tóc hoa tuyết này….”
Lam Tịnh Vũ nắm chặt lấy chiếu kẹp tóc, thẳng thắn gật đầu: “Đúng thế, anh thấy rất kì lạ, tại sao em lại có chiếc kẹp tóc giống hệt như chiếc kẹp tóc chính tay anh đã làm để tặng cho một ngưới con gái khác, nhưng, anh nghĩ có lẽ trên thế giới này có rất nhiều sự trùng hợp như vậy, nên cũng chẳng nghĩ gì.”
Ngón tay Hạ Nặc Kỳ khẽ run lên một lúc: “Thực ra…”
Một trận gió thổi đến, cánh cửa sổ vốn đang khép hờ hở một khe nhỏ bị bật tung ra. Gió ào vào, chiếc rèm cửa sổ trắng tinh trong phòng lay động theo cơn gió.
Lam Tịnh Vũ đứng dậy, đến bên cửa sổ và đóng chặt lại.
Nhưng trong lúc ấy, đột nhiên anh sững lại, đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt kinh ngạc hướng ra phía bên ngoài.
Tiếp đó, anh như điên cuồng dùng tay cố hết sức gạt đi những giọt nước mưa trên ô cửa sổ thủy tinh, để có thể nhìn rõ hơn ra bên ngoài.
“Lam?” Hạ Nặc Kỳ ngồi phía sau anh, tò mò hỏi nho nhỏ: “Anh làm sao vậy?”
“Anh muốn nhìn rõ hơn một chút!”
Hạ Nặc Kỳ ngơ ngác. Giọng nói của anh chứa đầy sự lo lắng và chờ đợi, nhưng cũng có chút gì đó đau đớn, khiến lòng cô bất giác rùng mình. Một cảm giác kì lạ cứ từng chút từng chút một len lỏi trong lòng cô, từ từ phủ kín tâm hồn cô! Lẽ nào…
“Lam?” Hạ Nặc Kỳ đứng dậy, “Anh muốn nhìn rõ cái gì?”
Cô vừa nói, vừa chạy đến bên cạnh anh, Lam Tịnh Vũ đột nhiên quay người lại, nhanh như một tia chớp vụt ra cửa!
“Sao vậy?”
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc đuổi theo Lam Tịnh Vũ mấy bước, nhưng Lam Tịnh Vũ đã chạy nhanh như bay theo cầu thang “thình thịch thình thịch” lao xuống dưới, bước chân vội vã đến ríu lại.
Hạ Nặc Kỳ không biết làm thế nào đứng ngây ở cửa, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng, vội vã bước đến bên cửa sổ nơi vừa thu hút ánh nhìn của anh phóng tầm mắt ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, dưới lầu, những hạt mưa phùn bay bay.
Ánh hoàng hôn chiếu lê những đường nét mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện của hai người đang đứng đối diện nhau trong mưa.
Nhưng Hạ Nặc Kỳ lại nhìn thấy rất rõ, Lam Tịnh Vũ đang nhìn chằm chằm vào Y Vân Phi, người anh cảm động đến nỗi run lên bần bật. Anh dịu dàng dùng ngón tay nhè nhẹ giúp Vân Phi vuốt lại mái tóc rối vì bị gió thổi, miệng nói điều gì đó. Một giây sau đó, dường như anh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cởi chiếc áo khoác màu trắng đang mặc trên mình che lên đầu cho Vân Phi, không để cô phải chịu thêm chút mưa gió nào nữa.
Y Vân Phi nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ gật đầu, sau đó vô cùng dịu dàng vuốt những sợi tóc vương trên trán Lam Tịnh Vũ, vén những sợi tóc đó ra phía sau tai anh…
“Không giống, thật sự… không giống…”
Hạ Nặc Kỳ mím chặt môi, không dám thở mạnh, một cảm giác đau đớn không tên cứ chảy trong người cô.
Trong khoảnh