
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 134926
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/926 lượt.
ược tốt, có quá nhiều việc ông phải lo lắng rồi, anh không muốn làm ông tức giận hơn nữa." Anh tự lừa mình dối người quay mặt đi: "Giai Kỳ, em đi đi."
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Được, chiều nay em sẽ đi."
Anh đứng ở đó, cơ thể dường như hơi cứng đờ. Giáp Cốt Văn đứng dưới chân anh, lớp lông xù cọ vào anh, còn anh thì không động đây."
"Em quay về giao lại hết công việc ở công ty, sau đó từ chức, rồi sẽ quay lại một lòng một dạ ở bên cạnh anh. Bất kể rằng có thể ở bên cạnh anh được bao lâu, bất kể rằng ai có đồng ý cho chúng ta ở bên nhau hay không. Nhưng anh đừng cứ mượn cớ thế này thế kia, muốn làm cho em rời xa anh."
Cũng không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cười cười: "Có lúc em thật sự cô độc đến dũng cảm."
Không bằng nói cô ngốc.
Nhưng cô là như thế, đã khẳng định rồi sẽ không quay đầu lại.
Cô gọi điện về công ty, chủ động nói rõ bản thân mình trong một thời gian ngắn không thể trả phép đi làm được, muốn từ chức. Công ty từ trước đến nay đều rất thiếu người, những ngày cô không ở đó, đã làm liên lụy nặng nề đến các đồng nghiệp trong tổ của cô.
Cô đáp máy bay quay về làm thủ tục, trước khi đi dặn dò Nguyễn Chính Đông: "Nhiều nhất chỉ 2,3 ngày là em về thôi, anh phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy."
Anh nói: "Anh đâu phải là trẻ con." Dường như không hài lòng.
Cô nhón chân lên hôn anh: "Ngoan ngoan đợi em quay lại."
Thời tiết Bắc Kinh đương nhiên là lạnh hơn Thượng Hải, rời xa hai tuần, giống như đã rời ra cả nửa thế kỷ.
Vừa gặp Châu Tịnh Anh, liền ôm cô một cái, sau đó mắng: "Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi, tôi còn cho rằng cô thật sự bị lừa bán đi rồi đấy."
Cô hỏi phản lại: "Vậy tại sao cô không gọi cho tôi."
Châu Tịnh An xì một tiếng: "Tôi đâu dám? Cả công ty trên trên dưới dưới đều nói cô bỏ trốn theo một công tử nào đó, đã là bỏ trốn, sao tôi lại không biết điều đi làm phiền chứ?"
Cô cười: "Nếu tôi thất sự bỏ trốn, cũng sẽ nó với cô đầu tiên."
Châu Tịnh An nghe cô nói muốn từ chức, phản đối: "Tại sao phải từ chức? Nghe nói ông chủ đã sắp xếp với bộ phận nhân lực rồi, nói là cho cô nghỉ phép dài ngày, tiền lương không hề thiếu một đồng."
Cô nói: "Tôi không muốn hưởng lợi như thế, vốn dĩ công ty đã thiếu nhân lực, hà tất chứ."
Châu Tịnh Anh nói với cô: "Đồ cố chấp, mấy năm nay cô chưa từng nghỉ phép dài, cũng coi như là có công lao với công ty. Hơn nữa sếp cũng đã nói rồi, cô chỉ cần thuận theo là được."
Giai Kỳ nói: "Tôi hy vọng toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy."
Châu Tịnh An liên tục lắc đầu: "Đồ ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như cô. Chẳng trách Từ Thời Phong nói cô đầu đu đủ, cô đâu phải là đầu đu đủ, mà là gỗ mục, không thể chữa nổi."
Đầu tiên Giai Kỳ cười, sau đó bỗng nhiên tỉnh táo lại: "Ấy, Từ Thời Phong? Không phải là cô rất ghét anh ấy sao?"
Châu Tịnh An nói điềm nhiên như không: "Ồ, hai hôm trước tôi có một người bạn cần phải thưa kiện, tôi đi cùng đến chỗ anh ta tư vấn, cho nên nói chuyện phiếm với anh ta mấy câu."
Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Thành thật khai báo, kháng cự lại sẽ trừng trị nghiêm khắc, nói đi, chủ động khai báo vấn đề, tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Châu Tịnh Anh phì cười: "Khai báo với không khai báo cái gì chứ, ai có liên quan gì tới anh ta hả."
Giai Kỳ không tin, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô ấy, chỉ cười, không dồn hỏi nữa.
Cô chuyển giao hết tất cả công việc đang làm, bao gồm cả những khách hàng mà cô theo trong mấy năm đó, cùng tất cả tài liệu có liên quan.
Mất 2 ngày mới hoàn thành xong tất cả.
Đồng nghiệp đều cho rằng cô phải kết hôn nên từ chức, liên tục đòi ăn kẹo cưới, cuối cùng lại là phó tổng Tạ Tiểu Hòa ra mặt, mời mọi người giúp cô.
Tạ Tiểu Hòa vốn là giám đốc bên bộ phận của cô, sau đó thăng chức lên phó tổng. Năm đó cô ấy tuyển Giai Kỳ vào công ty, còn Giai Kỳ luôn làm việc chăm chỉ, Tạ tổng rất luyến tiếc cô.
Bữa cơm rất náo nhiệt, quá đông người nên bao hai bàn ở trong một phòng lớn, Tạ Tiểu Hòa nâng ly rượu lên, nói: "Mục tiêu của chúng ta là........"
Lập tức có đồng nghiệp nói tiếp: "Không bị sâu răng."
Mọi người cười đến mức nghiêng ngả, Tạ Tiểu Hòa cũng cười: "Thật ra mục tiêu tối hôm nay của chúng ta là chuốc say Giai Kỳ. Nhiều năm nay, chúng ta chưa thực hiện được mục tiêu này, tối nay nhất định phải nỗ lực lần cuối cùng, nếu không thì sau này không có cơ hội nữa."
Đồng nghiệp cười ầm ầm, sau đó lần lượt chúc rượu Giai Kỳ.
Giai Kỳ vô cùng cảm động, mặc dù làm việc ở công ty vô cùng vất vả, nhưng có vất vả cũng có sự vui vẻ. Các đồng nghiệp không chỉ làm việc cùng sớm chiều, hơn nữa luôn luôn là những người cộng sự tương trợ nâng đỡ lẫn nhau, đến lúc phải rời đi, quả thật làm cho người ta luyến tiếc.
Cộng sự cùng tổ đến chạm cốc với cô, đều nói: "Giai Kỳ, chúc cô sau này luôn luôn hạnh phúc. Còn nữa, hạnh phúc rồi cũng đừng quên chúng tôi nhé."
Cô liên tục nói: "Sẽ không quên, tôi nhất định sẽ không quên."
Bình thường không hề cảm thấy, lúc rời xa mới phát hiện ra, kỳ thực các đồng nghiệp đều rất chân thành.<