Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Tác giả: Quý Khả Sắc

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134763

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.

oàn thân, đôi lông mày rậm giương lên. “Không phải cô nói muốn đi xuống sao?”
“Tôi … tôi không thể động đậy.” Cô cười khổ với anh.
“Cái gì?” Anh ngẩn người, mắt thấy gương mặt xinh đẹo của cô đang trắng bệch, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, anh đột nhiên hiểu ra. “Không phải là cô mắc chứng sợ độ cao đấy chứ?”
Giờ mới nhận thấy sao? Cô lườm anh một cách hờn dỗi.
“Cô sợ độ làm sao không nói sớm?”
“Bởi vì… tôi thấy anh cần giúp đỡ.”
“Bây giờ cô giúp tôi bận rộn thêm rồi.” Anh nửa đùa nửa thật. “Một lát nữa tôi còn mang đem cô xuống dưới, như vậy không phải càng phiền phức sao?”
“Anh … cũng không thể bỏ tôi ở lại đây.” Cô hoảng hốt nói, dáng vẻ dường như rất sợ anh sẽ mặc kệ bỏ cô lại một mình.
Anh cũng không trả lời cô một cách thẳng thắng, chỉ bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, cô thấp thỏm không yên nhìn anh cầm lấy chiếc búa, đóng đinh vào một tấm gỗ mới lấp lại lỗ thủng.
Cánh tay anh .. nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc, nước da ngăm đen, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trên người anh mặc bộ đồng phục công nhân, dính đầy các màu sơn khác nhau, trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng, cũng bị bẩn thành màu xám, đôi giày thể thao anh mang là một nhãn hiệu mà cô chưa từng nghe qua.
Anh khác xa với với những chàng trai nhà giàu mà cô quen biết, bọn họ sẽ không vì phơi nắng mà đen như vậy, tập thể thao cũng không thể có được một thân hình rắn chắc như thế, trang phục của bọn họ sẽ không bất cẩn như vậy, bộ lấm lem vết sơn cũng không để ý.
Cô không thể hình dung được bọn họ cầm búa mà đóng đinh thì sẽ có hình dạng gì, vì thực sự ngay cả một việc nặng họ cũng chưa từng làm qua.
Cô gần như chăm chú nhìn tay của anh, ngón tay anh thon dài, nhìn rất đẹp mắt, nhưng đầu ngón tay đều đã bị chai sần.
“Có đau không?” Cô bất giác hỏi
“Cái gì đau?”
“Ah.” Cô ngẩn người, lúc này mới nhận ra trong lúc vô ý đã buột miệng hỏi anh những thắc mắc trong lòng, cô xấu hổ cười cười. “Tôi nói là những vết chai sần trên tay anh có đau không?”
“Không đâu.” Anh nhíu mắt nhìn cô, có vẻ như cảm thấy rất quái lạ với câu hỏi của cô, anh đưa mắt nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, sau đó nhìn tiếp đến những ngón tay trắng muốt thon thả, bỗng nhiên hiểu ra.
Đôi bàn tay này, vừa nhìn đã biết thuộc về một cô gái có một cuộc sống an nhàn sung dướng, ngay cả một giọt sương mùa xuân cũng không dính tới được.
“Cô có biết rửa chén không?” Anh bỗng hỏi.
“Không biết.”
“Quét nhà thì sao?”
“Rất ít.”
“Cô không phải làm việc nhà sao?”
“Nhà của tôi có người làm những việc đó.”
“Ai? Người giúp việc sao?”
“Đúng vậy.”
“Hóa ra cô là một vị ‘tiểu thư’.”
Cô không thích anh dùng giọng điệu xem thường như thế. “Vậy thì sao?”
“Không sao cả.” Anh nhẹ nhàng trả lời. “Thật xin lỗi, tiểu thư, vừa rồi tôi không nên làm phiền cô mang hộp dụng cụ lên đây cho tôi.”
“Không được kêu như vậy.” Cô nói hơi lớn tiếng. Cô cũng có tự ái, không muốn nghe người khác khinh thường mình một cách vô cớ như thế. “Tôi có tên có họ đàng hoàng, tên tôi là Ân Hải Sắc, anh có thể gọi là Ân tiểu thư.”
“Hừm”
Lại nữa! Với cái loại hừ nhẹ không rõ ý nghĩa mục đích như thế này, cô thực sự đã chịu đủ rồi.
Ân Hải Sắc cắn răng, không thể chịu được nữa khi ở cùng một chỗ với anh, trong ngực đang cháy ngọn lửa giận, thiêu đốt cả lý trí và sự sợ hãi của cô, cô liều lĩnh bước về phía chiếc thang.
Nhưng chỉ một chút sau, cô biết mình đã sai lầm rồi, vừa bước xuống chiếc thang thì cả người bỗng nhiên chấn động, không nghĩ đến chiếc thang kia lại bị chao đảo như vậy, một nửa thân người cô như đang treo trên không trung.
Cô hét lên một cách kinh hãi, cánh tay vẫn cón bám chặc trên mái nhà.
“Cô thật là ngu ngốc!” Anh biết tình huống nguy cấp, nhanh chóng đỡ lấy chiếc thang, đầu tiên là nắm được cái thang, sau đó ôm được thắt lưng của cô.
Cô vẫn kinh sợ không dám buông tay, vẫn nắm chặc lấy mái hiên.
“Thả lỏng một chút đi.”
“Tôi không dám.”
“Mau buông ra, tôi sẽ đỡ được cô, không để cô rơi xuống phía dưới kia đâu.”
“Thế nhưng…”
“Ân Hải Sắc!” Anh lớn tiếng gọi cô.
Chính là cô vẫn không dám, lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra.
“Cô ngốc sao?” Anh tức giận đến mức muốn chửi bậy, nhưng lại nhìn thấy một giọt lệ điềm đạm đáng yêu đọng trên đôi má trắng mịn của cô, bỗng nhiên có chút mềm lòng. “Ân Hải Sắc, cô buông tay ra đi, tin tưởng tôi.” Giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn.
Cô ngại ngùng, nhìn về phía anh một cách sợ hãi, ánh mắt thâm thúy của anh vừa có chút ôn nhu lại pha chút nghiêm khắc, cô do dự buông một tay ra, chuyển sang nắm chặt lấy áo của anh, anh dùng sức ôm lấy eo cô, tay bên kia cũng tự nhiên mà buông lỏng, cả người cô dựa vào ngực anh.
Gương mặt ướt át chôn trong chiếc áo lấm lem của anh, cô ngửi được trên người anh một hỗn hợp giữa mùi sơn và gỗ vụn, cùng với một mùi vị rất kỳ lạ, rất tươi mát và dễ chịu.
Anh để cô và anh đứng trên cùng một bậc thang, cô đã có thể đứng vững thế nhưng anh vẫn không có ý muốn buông cô ra, đôi tay vẫn cứ ôm chặt lấy