
Tác giả: Quý Khả Sắc
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 134769
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.
chiếc eo nhỏ nhắn dịu dàng của cô.
Những đường cong nam tính và nữ tính như vừa khớp với nhau, anh kiên cường còn cô mềm mại, một chút rung động giới tính giữa hai con người trẻ tuổi bùng phát.
Anh hạ đôi môi mình, nhẹ nhàng hôn lấy chiếc trán trắng ngần của cô, cô nín thở, không dám động đậy.
Đôi môi anh men theo gương mặt xinh đẹp của cô mà trườn xuống, mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô như mê hoặc anh, anh vuốt những sợi tóc mềm mại của cô sang một bên, tìm được đôi môi đang e lệ kia.
Anh đang thưởng thức cô.
Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng cắn, nhẹ nhàng vui đùa làm tim cô đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi má ửng hồng.
Bọn họ triền miên mà hôn nhau trên chiếc thang cao cao ấy, thế nhưng cô đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi của mình, chỉ biết vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn ngọt ngào và tươi mát kia.
Cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người đàn ông trao cho cô nụ hôn này…..
“Ân Hải Sắc, tôi là Vệ Tương.” Anh dùng giọng nói khàn khàn mà nhẹ nhàng hạ cổ với cô. “Nhớ kỹ cái tên này, không được quên.”
(Hạ cổ: giống như là yểm bùa ý các tình yêu ạh)
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ cũng không quá đặc biệt.
Lúc hai người yêu nhau say đắm cũng không đặc biệt, chỉ là một chút nồng nhiệt và điên cuồng của tuổi trẻ, một chút triền miên dây dưa, một chút khám phá mới mẻ về tình yêu và tình dục.
Giống như trăm ngàn cặp đôi khác trên đời này, Ân Hải Sắc cùng Vệ Tương thời trẻ tuổi yêu nhau rất thắm thiết.
Sau giờ học, cô thích ở trong căn phòng chật hẹp của anh, dùng chiếc lò vi ba be bé để nấu cho anh món mì gói đơn giản, cô cũng học cách quét dọn căn phòng của anh, những ngón tay xinh đẹp của cô đều đã bị trầy xước, thế nhưng cô không hề đau đớn, chỉ hy vọng anh sẽ có một nơi ấm áp để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận rộn.
Đôi khi anh cũng sẽ có chút thời gian nhàn rỗi, lúc ấy hai người cùng nằm trên chiếc giường chật chội của anh, xem một bộ phim trên máy vi tính. Cô thích phim tình cảm nhẹ nhàng, còn anh lại thích những loại phim về điều tra hành động, lúc nào anh cũng cười nhạo rằng chỉ có những người ngu ngốc mới xem phim tình cảm, cô chỉ có thể tức giận và nhíu mày.
“…”
“Anh biết không, em nghe nói nếu một cô gái ngồi gọt vỏ táo vào lúc nửa đêm, nếu như vỏ táo từ đầu đến cuối không bị đứt rời thì lúc ấy, nhìn vào trong gương sẽ thấy chân mệnh thiên tử của chính mình, em cũng muốn thử xem.”
“Em sẽ không thành công đâu.”
“Anh xem thường em đến vậy sao.” Cô giận dỗi nói.
Anh xoay hẳn người, ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi của mình.
Cô cười thật ngọt ngào, ánh mắt nhìn anh cũng ngọt ngào đến mức có thể chảy cả mật cả đường. “Anh làm gì vậy?”
“Hải Sắc.” Anh nghẹn giọng mà gọi tên cô, ánh mắt hiện vẻ u buồn không thể nói thành lời. “Chúng ta chia tay đi.”
“Cái gì?!?” Cô giật mình.
“Chúng ta chia tay đi.” Anh lặp lại lần nữa.
Cô không thể nào tin được, trong lúc cả hai đang yêu nhau rất ngọt ngào, say đắm, làm sao anh có thể nói ra những lời nói vô tình như thế.
“Vì sao?” Cô kinh ngạc đứng thẳng dậy. “Vệ Tương, anh làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên lại nói như thế? Em đã làm gì sai sao? Anh giận em ư?”
“Anh không tức giận mà em cũng không làm sai việc gì.”
“Thế vì sao…”
“Bởi vì không thể.” Anh nhẹ nhàng cắt đứt lời cô.
“Cái gì không thể?”
“Em và anh là hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau, chúng ta không thể.”
“Vì sao?” Tiếng nói cô run run nhưng vẫn muốn tìm hiểu cho rõ.
“Em còn không hiểu sao?” Anh nhìn cô một cách thâm trầm, ánh mát u ám như biển đêm khiến cô không thể thở nổi.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, nỗ lực không để cái cảm giác đáng sợ kia đánh mình gục ngã. “Anh lại muốn nhắc đến cái vấn đề môn đăng hộ đối kia sao? Bởi vì anh mà một cô nhi, còn em là một tiểu thư danh giá, cho nên chúng ta sẽ không thể ở bên nhau, đúng không?”
“Hoàn cảnh của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, cách nhận thức cuộc sống cũng không, anh không thể hiểu em mà em cũng sẽ không có cách nào hiểu được con người của anh.”
“Vậy thì anh có thể nói cho em biết!” Cô kích động mà nắm lấy vai anh. “Em không hiểu cái gì thì anh có thể nói với em mà! Em sẽ cố gắng mà hiểu anh, bất luận có tốn bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức, em đều chấp nhận, chỉ cần anh có thể cho em cơ hội.”
“Vì sao em lại muốn làm như vậy?” Anh hỏi cô một cách hoài nghi.
Thế nhưng cô trả lời lại anh một cách tràn đầy kiên quyết. “Chính là bởi vì em yêu anh.”
“Có vẻ như em rất dễ dàng để yêu một người.” Anh bĩu môi.
Cô không thể nhìn ra được rốt cuộc là anh đang mỉa mai mình hay chỉ đơn thuần là anh quá lạnh lùng.
“Có ý gì?” Cô cảm thấy ngực mình như bị cánh tay nào đó bóp chặt. “Lẽ nào anh … anh không thích em sao?”
Anh im lặng.
“Vệ Tương” Cô hốt hoảng gọi, tay chân luống cuống. “Anh … anh ghét em sao?”
Anh lắc đầu.
“Không có cảm giác gì với em sao?”
Anh lại một lần nữa lắc đầu.
“Không phải ghét, cũng không phải không có cảm giác, vậy, thích thì sao?”