
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.
chỉ xuất hiện trong giấc mộng của Nhạn Hồi, sau đó lải nhải nói với nàng: “Cứu con gái ta, cứu con gái ta, cứu con gái ta.”
Nhạn Hồi nhịn hết hai ngày không đếm xỉa tới.
Nhưng nguyên tắc của nàng xưa nay là quá tam ba bận, đến lần thứ ba thì nàng hết cách, cơn giận bùng lên.
Sau khi bị đánh thức, nàng nén giận ra khỏi phòng, tới một nơi không người, nàng vẽ một trận pháp gọi nữ quỷ kia ra.
Nàng nói với nữ quỷ: “Ta không biết cô là ai, cũng không biết con gái cô là ai, cô không thể vì ta có thể nhìn thấy ma quỷ mà tùy tiện chạy vào trong giấc mơ của ta quấy rầy cuộc sống của ta. Như vậy là không đúng.”
Nữ quỷ mặc áo trắng, sau lưng có ba chiếc đuôi màu trắng không giấu được, nhìn khí tức chắc là một Tam vĩ hồ vừa chết không lâu.
Hồ Yêu là chủng tộc cứ càng nhiều đuôi thì sẽ càng lợi hại, bây giờ ở Thanh Khâu, yêu tộc cầm đầu giữ cho các yêu quái ở một phương là tộc Cửu Vĩ Hồ. Nghe nói thủ lĩnh tộc này là một đại Cửu Vĩ Hồ sắp thành tiên, Nhạn Hồi chưa từng gặp, cũng không có hứng thú với họ. Nàng nói với Tam vĩ hồ: “Cô là một yêu quái, tuy là một yêu quái đã chết, nhưng dám cả gan đến núi Thần Tinh làm càn thì coi như cũng có chút cá tính, ta không thu cô đâu, cô tự đi đầu thai đi.”
Tam vĩ hồ không đi, vẻ mặt ai oán nhìn Nhạn Hồi, bắt đầu kể lẻ chuyện của mình: “Con gái ta bị người của núi Thần Tinh các người bắt mất, bị nhốt trên đỉnh núi Tâm Túc, xin cô giúp nó với, nó hẵng còn nhỏ.”
“Nghe cũng rất đáng thương.” Thiên Diệu chen lời, “Nhưng dựa vào cái kiểu “Cứu là phẩm đức cao thượng, không cứu là chuyện đương nhiên” của cô thì cô có cảm xúc gì mới lạ.”
Nhạn Hồi lườm Thiên Diệu: “Huynh có biết ta nhận được bao nhiêu lời cầu xin vô lý của đám u hồn này rồi không? Có kẻ nói nghe tội nghiệp nhưng thật ra chỉ là lừa đảo, có kẻ thậm chí còn bịa ra một chuyện để ta giúp, đợi giúp xong mới phát hiện ra mục đích thực sự của nó chỉ là muốn giết mình, sau đó mượn xác hoàn hồn.”
“…”
“Bởi vậy mới nói, mỗi lần nghe những chuyện này, ta đương nhiên sẽ có lòng nghỉ ngờ.” Nhạn Hồi bĩu môi nói, “Hơn nữa lúc đó ta không giúp cô ta còn là bởi nguyên nhân khác…”
Thiên Diệu nhìn nàng. Nhạn Hồi dứt khoát ngồi khoanh chân nói chuyện với Thiên Diệu như lúc trước các sư tỷ tụ lại buôn chuyện: “Huynh cũng biết núi Thần Tinh gồm 28 ngọn núi đúng không?”
“Ừ, được đặt theo tên hai mươi tám vì sao ở trên trời. Chúng hợp thành một trận pháp thiên nhiên, khiến núi Thần Tinh dồi dào linh khí hơn những vùng Linh Địa khác.”
Nhạn Hồi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi đỉnh của núi Thần Tinh do một sư thúc phụ trách trông coi, còn đỉnh Tâm Túc trong lời của Tam vĩ hồ này lại là do Lăng Phi…” Nhạn Hồi khựng lại, vẻ mặt hơi khinh bỉ, “Lăng Phi là đại mỹ nhân mặt lạnh nổi tiếng của núi Thần Tinh, chuyện cô mến mộ sư phụ ta là chuyện cả núi Thần Tinh đều biết.” Nhạn Hồi nói, “Thế nên ta chẳng ưa gì cô ta.”
Thiên Diệu nhìn qua, nghe giọng nàng có vẻ chẳng sao: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta ghen ghét.”
Thiên Diệu trầm mặc.
Nhạn Hồi thích sư phụ của nàng, chuyện này Thiên Diệu cũng đoán ra được phần nào nhờ quá trình ở chung lúc trước, nhưng nghe Nhạn Hồi nói trắng ra như vậy, Thiên Diệu cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng cùng với sự kinh ngạc, hắn chợt phát hiện ra, hắn hơi mâu thuẫn về việc biết chuyện này. Nhưng lạ một nỗi là hắn chẳng hề hay biết tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.
Chắc hẳn là vì quan hệ thầy trò đó, đừng nói là trong mắt người tu đạo thì đây là một tội ác, mà ngay cả trong một số yêu tộc cũng không cho phép chuyện này xảy ra, họ cho rằng đây là một phần của luân thường đạo lý.
Thiên Diệu im lặng không nói chuyện.
Nhạn Hồi tiếp tục nói: “Nhưng cô ta cũng chẳng ưa gì ta… Hẳn cũng là vì ghen ghét. À đúng rồi, nếu nói đến Lăng Phi thì chắc huynh cũng biết đấy.” Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, “Trước khi cô ta vào núi Thần Tinh thì tên cô ta là Tố Nga. Cô ta là em gái ruột của Tố Ảnh chân nhân.”
Thiên Diệu giật mình, lặng yên hồi lâu, giọng hơi trầm xuống, nói: “Ta không biết.”
Bởi lẽ Tố Ảnh chưa bao giờ cho hắn biết nàng ta vẫn còn người thân.
“Nghe nói việc tu hành ở Quảng Hàn môn rất cực khổ, cha mẹ của tỷ muội bọn họ đều không còn nữa, Tố Ảnh lại phải quản lý công việc của môn phái, không thể để tâm được đến muội muội, vì thế đã đưa Tố Nga đến núi Thần Tinh, làm môn hạ của Thanh Quảng chân nhân…” Nhạn Hồi tiếp tục kể chuyện của Lăng Phi, Thiên Diêu bên cạnh vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì nghe đến đây thì ngắc ngứ ngắt lời Nhạn Hồi:
“Hồ yêu kia thì sao?”
Nhạn Hồi biết Thiên Diệu không muốn nghe những chuyện này nên lời cầu xin của Hồ yêu. Nhưng nàng ta vẫn không đi, mấy ngày tiếp đó, đêm nào nàng ta cũng xuất hiện trong giấc mộng của ta, lúc, lúc lại cầu xin ta, cuối cùng ta cũng không chịu nổi sự giày vò của nàng ta nữa…”
Thiên Diệu nhướn mày: “Cô giúp nàng ta đi đòi người à?”
Nhạn Hồi lườm hắn: “Ta có thể đi được à?” Nàng nói, “Chưa nói tới quan hệ giữa ta và Lăng Phi vốn không tốt, chỉ nói thân ph