Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hộ Tâm

Hộ Tâm

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341087

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.

a khỏi tay Nhạn Hồi, nàng nhìn tay mình chăm chăm, trong lòng cố ép bản thân mình buông tay một trăm lần, nếu không nàng sẽ băm nát bàn tay ra luôn. Nhưng cuối cùng nàng lại phát hiện ra trong lòng nàng đã có đến một ngàn ý nghĩ luyến tiếc bàn tay khô ráo ấm áp của Thiên Diệu, nàng muốn nắm tay hắn thật chặt, thật chặt, sau đó…
Giữ làm của riêng.
Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình điên rồi.
“Nhạn Hồi.”
Má nó… Đừng có gọi tên nàng, trái tim nàng như thành xốp mất rồi!
“Ta nghĩ, chắc là cô…”
Đừng nói nữa, nàng cũng biết hình như nàng bỗng nhiên bị điên rồi.
“…Trúng mê hương của Hồ Yêu rồi.”
Nhạn Hồi ngẩn ra một lúc, sau khi những lời này truyền vào não nàng, Nhạn Hồi liền ngẩng đầu: “Huynh nói cái gì?” Sau đó nàng nhìn khuôn mặt của Thiên Diệu… Ông nội nó chứ! Khuôn mặt cứ như phát sáng ấy, thật là chói mắt!
“Thứ vừa rồi gã cho cô ngửi chắc là thứ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, là thứ mê hương luyện từ máu Hồ yêu ấy.”
“Tên mập chết bầm này…” Nhạn Hồi dứt khoát dùng tay kia che ánh mắt của mình lại, không để mình nhìn thấy Thiên Diệu nữa, thành tâm thành ý giả bộ không thấy. Nàng yên lặng một lúc lâu rồi mới hổi: “Nhưng sao ta… Bây giờ trông thấy huynh lại choáng đầu hoa mắt, cả người không có chút sức nào, lại còn mê luyến huynh thế? Chẳng nhẽ hắn ta hạ sai dược à?”
Thiên Diệu nghe thấy Nhạn Hồi hình dung như thế thì câm nín, hắn hơi mất tự nhiên ho một tiếng, sau đó gạt bàn tay Nhạn Hồi hẵng còn đang nắm tay hắn ra.
Trong tay Nhạn Hồi trống rỗng, nàng như vô thức “A” lên một tiếng.
Thiên Diệu làm như không nghe thấy gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy rồi mở miệng: “Gã cho cô ngửi mê hương, thấy cô thất thần liền muốn nuốt mê hương kia, chắc hẳn là không phải ai cũng có thể hấp dẫn người trúng mê hương này, chắc hẳn là chỉ có thể bị một người hấ dẫn, cho người khác ngửi mê hương này, sau đó mình thì ăn mê hương thì liền có thể khiến người ngửi mê hương say mê mình, cách này hơi giống cổ độc Tử Mẫu trong cổ thuật.”
“Vậy nên… Vừa rồi hắn ta không ăn được mê hương kia mà lại bị huynh ăn hết à?”
“Hắn ta vừa muốn ăn thì bị ta ngăn lại, mê hương vô tình hất lên mặt ta, ta liền liếm môi nếm thử một chút…”
Nhạn Hồi nổi trận lôi đình cắt lời Thiên Diệu: “Không có trưởng bối nào dạy huynh đừng có ăn bừa cái gì hả?!” Nàng Nàng tức giận vỗ bàn, “Huynh nói đi, bây giờ ta yêu huynh mất rồi đó, phải làm sao bây giờ hả?!”
Nàng nói những lời này thẳng tuột như vậy, Thiên Diệu quay đầu câm nín hồi lâu: “Chắc là chỉ còn cách tìm được nguồn cơn chuyện mua bán yêu quái kia, tìm ra nơi luyện mê hương, lúc đó chắc sẽ tìm được cách phá giải.”
Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc: “Cũng được, ít nhất thì tên béo kia cũng đã để lộ ra rằng hắn ta nhất định có cấu kết với chỗ buôn bán yêu quái kia. Cứ tìm hắn ta là được, xem như đã có cách.”
Thiên Diệu gật đầu: “Hắn ta vừa đi chưa lâu, chúng ta đi nhanh chút chắc còn có thể chặn đường hắn.”
“Cho dù hắn ta có về nhà cũng chẳng sao, ta vẫn còn nhớ rõ đường tới Thủ phủ của thành Vĩnh Châu này.”
“Vậy đi thôi.” Thiên Diệu đứng lên, nhưng Nhạn Hồi lại chẳng nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, chỉ thấy một tay nàng hẵng còn đang che mắt.
Nàng ngồi đó phất tay với Thiên Diệu: “Huynh đi trước đi, đừng để ta thấy huynh sẽ khiến ta xấu hổ tim đập, khó mà hành sự.”
“…” Thiên Diệu quay người đi. “Cô không nói những lời như vậy thì chắc sẽ tốt hơn đó.” Tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn nghe lời Nhạn Hồi, ngoan ngoãn đi trước.
Đến lúc không nghe được tiếng bước chân của Thiên Diệu nữa, Nhạn Hồi mới buông bàn tay đang che mắt xuống, nàng vỗ ngực: “Ôi chao, cảm giác này đúng là khiến người ta mòn hết cả người.”






Nhạn Hồi rời khỏi Thủy tạ, chợt nhớ ra chắc Thiên Diệu không biết đường tới thủ phủ thành Vĩnh Châu.
Nàng vội đuổi theo chạy ra ngoài Vong Ngữ lâu, quả nhiên trông thấy Thiên Diệu đang đứng chắp tay đợi nàng ở ngoài cửa.
Lúc này, ánh mặt trời tỏa khắp chiếu lên bóng lưng hơi thon gầy nhưng vốn cao lớn của Thiên Diệu, hoặc có thể nói là từ sau khi hắn tìm được Long cốt, hắn quả thực đã cao hơn trước rất nhiều.
Nhạn Hồi lập tức nghe thấy tim mình đập “Bình bịch”. Nàng lắc đầu, đập mạnh một cái lên ngực mình: “Đừng ồn, kiềm chế.” Nàng nói xong lại thở sâu hít vào mấy hơi rồi mới cất bước tiến lên, “Tới nhà Thủ phủ đi bên này, tên béo kia nhát gan, bị huynh hù chắc sẽ chạy về nhà…”
Đi tới trước người Thiên Diệu, Nhạn Hồi vừa quay đầu lại đã trông thấy Thiên Diệu đang đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt thì liền ngây người.
Sống đến chừng ấy năm, đây lại là lần đầu tiên hắn biết sau khi một cô gái yêu một người, phản ứng của cơ thể lại vừa khoa trương vừa… thành thật như vậy.
Nhạn Hồi bịt chặt mũi, máu mũi chảy ra đến là khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả tay áo nàng, người qua đường nhìn Nhạn Hồi như nhìn một con khỉ, Nhạn Hồi càng đi lại càng giận, trong lúc lửa giận đầy mình, nàng đã đuổi kịp tên Vương Mập tròn quay kia.
“Vương Bằng


Teya Salat