
Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu
Tác giả: A Đồng
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134519
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.
, tự bản thân luôn sinh ra một cảm giác bức người, khiến người người phải kiên dè nể trọng. Chỉ trong nháy mắt, Vân Lai hết miệng chữ A mồm chữ O, vẫn là ngây ngốc đứng nhìn thân hình tuyệt mỹ của Bảo Oa đang hướng tới ôn tuyền trong phòng. (wow, trong phòng soái ca có suối nước nóng nữa ^3^)
“Ngươi……” nhìn Bảo Oa quen thuộc mọi ngóc ngách trong Ngân Tinh lâu, hành động tự nhiên như nhà của mình, lại bị khí thế bức người của Bảo Oa làm cho toàn thân không rét mà run, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng gần đi đến ôn tuyền mới giật mình, kêu một tiếng…
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mắt có một nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh nước khuynh thành, khiến một “mỹ nhân” như nàng (>.< mắc ói…) cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Ôn tuyền nước trong nóng ấm, xung quanh là giả sơn xinh đẹp, hơi nước lượn lờ xung quanh, thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, khung cảnh mộng mộng ảo ảo như một góc bồng lai tiên cảnh… Bảo Oa hướng ôn tuyền đi tới, đôi bàn tay thon dài, trắng mịn như ngọc vuốt lại mái tóc dài đang buông xỏa, vén lại, cố định một chút, lộ ra cái cổ trắng ngần, phong thái mị hoặc thản nhiên từng bước, bước xuống bậc thang bằng ngọc. Nàng từ từ ngâm mình vào làn nước trong vắt, sự ấm áp của ôn tuyền như vỗ về từng tấc da thịt đau nhức, ê ẩm của nàng, làm Bảo Oa thoải mái than nhẹ. Thân hình từ từ chìm hoàn toàn vào trong làn nước, gương mặt xinh đẹp lóng lánh, như ẩn như hiện dưới mặt nước, bất giác lại ngoi lên, bọt nước tung tóe kết hợp cùng hơi nước mờ ảo tạo thành một khung cảnh ủy dị, mê hoặc lòng người…
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì ở trong phòng nhị thiếu gia?” Tỉnh táo lại, Vân Lai theo vào trong, lạnh giọng chất vấn.
Đều là nữ nhân, Bảo Oa như thế nào không biết Vân Lai ái mộ Kích Liên Thiên? Huống chi giọng điệu chất vấn của Vân Lai toàn mùi giấm chua, làm cho Bảo Oa hạ quyết định phải đem toàn bộ nữ nhân trót đem lòng “thầm thương rộm nhớ” hắn, toàn bộ tiêu trừ! Nếu đã quyết định như vậy nên bắt đầu với Vân Lai bên cạnh này thôi! Vì thế Bảo Oa lấy tay lau đi bọt nước trên mặt, xoay người đối mặt Vân Lai, môi đỏ mọng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“xem bộ dáng của ngươi cũng không phải loại người ngu dốt, nhị thiếu gia của ngươi là loại người nào ngươi không phải hiểu rất rõ sao? Ta thế nhưng có thể ngủ trên giường của hắn, đương nhiên là do hắn cho phép, này…… Còn cần lý do sao?”
Nếu Vân Lai đã không nhận ra nàng là tiểu hổ mấy ngày nay cùng Kích Thiên Liên cộng chẩm (cùng giường ^^) nàng cũng không muốn giải thích với nàng ta. Mà sau khi nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt của Vân Lai trắng bệt, trong lòng Bảo Oa tự nhiên lại dậy lên một cỗ sung sướng, khoái lạc.
Xem ra nàng là trời sinh thiên bẩm, tuy nội tâm vui mừng nhảy múa, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là lãnh khốc, ánh mắt băng hàn quan sát từng cử chỉ của Vân Lai.
Phải biết rằng cho dù bị vây hãm đến đường cùng, con mồi còn một con đường vẫn có thể lật ngược tình thế, đảo ngược thế cục, vì vậy cẩn trọng vẫn hơn! Vì thế Bảo Oa không ngừng cố gắng, gia tăng hành động đả kích Vân Lai, khóe môi nở ra một nụ cười xinh đẹp, thập phần e lệ, tiếp tục nói:
“ Ta là ai ngươi còn chưa hiểu sao? Ngủ cùng giường với hắn, hơn nữa cả đêm còn…ai…ngươi nói, không phải nữ nhân của hắn, thi còn là ai?”
Nghe xong lời nói của Bảo Oa, Vân Lai trên mặt trừ bỏ trắng bệch vẫn là trắng bệch. Một lúc sau, Vân Lai mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lời căn dặn của Kích Thiên Liên, thì ra, tiểu mỹ nhân trong lời nói của hắn chính là mỹ nhân dung mạo như hoa này sao? Lý giải này làm cho Vân Lai tâm tình tuột dốc không phanh, thì ra bấy lâu nàng thầm thương trộm nhớ đã là hoài công vô ích . Phải biết rằng, nếu Kích Liên Thiên chỉ xem nữ nhân này là “công cụ tiết dục” nhất thời, sáng sớm đã không căn dặn nàng kĩ lưỡng như vậy (>.<)
Mà nếu hắn hạ lệnh nàng (Vân Lai) vào phòng hầu hạ, cũng chứng tỏ Kích Liên Thiên đã nhận định nữ nhân này nữ nhân của hắn, cả đời hắn cũng sẽ chỉ thú duy nhất một mình nàng (Bảo Oa).
Nói cách khác, Vân Lai đã không còn chút cơ hội gì, cho dù thương tâm hay thống hận bao nhiêu, cũng là vô lực chuyển đổi.
Mà tính cách của nhị gia nàng cũng hiểu rõ, từ trong lời nói đã biết hắn rất coi trọng nữ nhân này, Vân Lai cũng không ngu ngốc đến nổi hành động thiếu suy nghĩ, bởi thế nàng cùng lắm chỉ là dung ánh mắt thống hận nhìn Bảo Oa, ghen tức nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân Ngân lang tộc, nếu ánh mắt có thể giết người thỉ Bảo Oa chắc đã trở thành thịt băm, còn lại vẫn là đứng nhin, không dám làm gì thương tổn Bảo Oa.
Trừ bỏ việc Vân Lai đã nhìn nhận rõ rang tình hình trước mắt, nàng còn bị khí tức vương giả, tôn quí trên người Bảo Oa bức đến sợ, thoạt nhìn đã biết là nhân vật không đơn giản, điều này làm cho Vân Lai tự mình hiểu lấy không dám manh động.
Tự đáy lòng nàng cũng hiểu được, chính mình nếu thật sự cùng Bảo Oa giao đấu, cho dù có giao đấu mười lần, kẻ bại trân luôn luôn sẻ là mình, tuyệt đối không phải Bảo Oa. Bởi vậy, vì bình an mai này mà suy nghĩ, nàng cũng là không cần đắc