
Tác giả: Tiêu Tuyên
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134596
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.
Quan Ngự Phong đột nhiên kéo bộ pháp mỏi mệt đi vào gia môn.
Thấy con đầy mặt phong sương, Lí thị đau lòng,“Phong nhi, ngươi như thế nào đi ra ngoài cả một đêm như vậy? Thực làm cho ta lo lắng.”
Thủy Vũ Nương ánh mắt khổ sở dừng ở trên người Thượng Quan Ngự Phong, thấy vẻ mặt tướng công vẫn lạnh lùng như trước, nàng đau lòng cúi đầu xuống.
Thượng Quan Ngự Phong đi dạo bên ngoài , tâm tình đã có chút tốt lên.
Vừa bước vào nhà, nhìn đầy bàn món ngon, mà nương cùng nương tử đều ngồi vào vị trí của mình chờ hắn về, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng khi hắn trông thấy hai mắt nương tử sưng đỏ, nội tâm dù có đau đến đâu thì vẫn sẽ có vướng mắc, hắn không thể lập tức tiêu tan cơn giận.
“Mới giờ dần, hai người như thế nào đã rời giường ? Nương, người bình thường không phải đều ngủ thẳng đến khi thái dương lên cao mới dậy sao?” Thượng Quan Ngự Phong mặt không chút thay đổi hỏi.
Lí thị đỏ mặt, có điểm thẹn quá thành giận nói:
“Ách…… Phong nhi, ta hỏi ngươi, ngươi còn không có trả lời ta đâu!”
Thủy Vũ Nương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lí thị.
Thượng Quan Ngự Phong vật vờ bên ngoài đã lâu, bụng có chút đói, trước mặt lại toàn mỹ vị , cho nên không có để ý tới lời mẫu thân.
Lạnh lùng trộm liếc Thủy Vũ Nương, Thượng Quan Ngự Phong ngữ khí ôn hoà hỏi:
“Còn chuẩn bị tốt đồ ăn sáng? Nương nhi, này tất cả đều là nàng làm sao?”
Thủy Vũ Nương xua đi nghi hoặc trong lòng, khóe miệng mang theo ý cười gật gật đầu,“Ngự Phong, mau tới nếm thử tay nghề của ta, mặc dù không thể nói là ngon nhưng vẫn có thể ăn vào bụng.”
Thượng Quan Ngự Phong trầm tư nhìn nàng, lần này mở miệng, ngữ khí đã không còn lạnh lẽo như vừa rồi ,“Nương nhi, nàng thật sự là nương tử có năng lực chăm sóc tốt trượng phu, ta lớn như vậy nhưng chưa từng dùng qua bữa sáng, bởi vì có người ngủ lười giống bọn nô tài, giờ mão không thấy đâu, ta là tuyệt đối không ăn nữa.”
Thượng Quan Ngự Phong thấy nương tử khổ tâm, không khỏi vì hành động đêm qua của chính mình mà cảm thấy áy náy cùng xin lỗi.
Bị lật tẩy, gương mặt Lý thị không thể đỏ hơn được nữa,“Phong nhi. Ngươi nói bậy bạ gì đó a?”
“Ta nói sai cái gì sao?” Thượng Quan Ngự Phong không rõ nương vì cớ gì mà phát giận, gương mặt hắn có chút trầm xuống.
Thủy Vũ Nương nhìn Lí thị, rồi quay về nhìn tướng công, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào,“Ngự Phong, về sau ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chàng, bây giờ thừa lúc thức ăn còn nóng ,chàng mau mau ăn đi thôi.”(S: Mẹ gì mà ghen với con dâu quá thể =)) )
“Không! Ta sao có thể để nương tử yêu quý tự mình xuống bếp, sẽ làm thô bàn tay nhỏ bé của nàng mất, chuyện này cứ giao cho hạ nhân là tốt rồi, nàng về sau đừng dậy sớm nữa , ngủ nhiều da mới mịn màng được.”
Thượng Quan Ngự Phong đi đến bên cạnh Thủy Vũ Nương, bàn tay to lớn thò vào trong ngực áo, lấy ra một cái túi tính xảo đựng chiếc hộp xinh xắn, hắn không nói một tiếng đổ ra trước mặt Thủy Vũ Nương.
“Này……” Thủy Vũ Nương vừa mừng vừa sợ nhìn tướng công.
“Mở ra xem có thích hay không.” Thượng Quan Ngự Phong cố ý bỏ qua biểu tình kinh hỉ của nàng, đi trở về chỗ ngồi cầm đôi đũa, gắp đồ ăn đưa vào miệng.
Thủy Vũ Nương mở ra , bên trong chính là cái Phỉ Thúy cảnh luyện sáng rực ,“A…… Thật đẹp, Ngự Phong……”
“Đêm qua là ta không đúng, ta không nên rống lớn với nàng.” Hắn áy náy. Mới vừa ở bên ngoài nhàn nhã lang thang, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy phỉ thúy cảnh luyện này, hắn liền xác định nó rất thích hợp với da thịt trắng nõn của Nương nhi, lập tức bỏ tiền ra mua về.
Thủy Vũ Nương cảm động , nhịn không được sống mũi cay nồng, nắm chặt phỉ thúy cảnh luyện trong tay, run giọng nói:
“Không! Ngự Phong, chàng đừng tự trách mình, chàng không sai, là ta…… Muốn trách thì trách ta ngốc…… Ngự Phong, chuyện quá khứ cho qua đi! Chúng ta đừng đem chuyện này để ở trong lòng, chính là về sau chàng đừng không về cả đêm như vậy, bởi vì ta thực lo lắng .”
“Xem mắt nàng vừa hồng vừa sưng , nàng nhất định khóc hết đêm đi?” Thượng Quan Ngự Phong đau lòng, hắn dùng ngón cái ôn nhu lau đi nước mắt loang lổ trên mặt nàng.
Thủy Vũ Nương nở nụ cười,“Ta chỉ là quan tâm chàng.”
“Ta đáp ứng nàng, về sau không bao giờ như vậy nữa.” Thượng Quan Ngự Phong nói xong,lập tức bới cơm ăn.( S: Úp mặt vào tường đánh năm roi cho chừa )
Thủy Vũ Nương không ngừng gắp cho Thượng Quan Ngự Phong, bất tri bất giác hai người đều quên có Lí thị ngồi bên cạnh.
Lí thị phẫn nộ hừ một tiếng, thấy bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, liền khó chịu hậm hực đặt đũa xuống.
Thủy Vũ Nương tâm cả kinh, vội vàng gắp khối thịt bò đặt vào bát Lí thị,“Nương, người nên ăn nhiều chút.”
“Đúng vậy, nương thân thể không tốt lắm, nên ăn nhiều rau xanh cùng thịt bò.” Thượng Quan Ngự Phong lo lắng nhìn Lí thị, tổng cảm thấy