XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Khôi Tiểu Thiếp

Hoa Khôi Tiểu Thiếp

Tác giả: Tiêu Tuyên

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134595

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/595 lượt.

hôm nay nương có điểm không thích hợp.
Lí thị bực bội đẩy bát đũa sang một bên , đứng dậy bỏ đi.
“Nương –” Thượng Quan Ngự Phong khó hiểu,“Nương lại làm sao vậy?”
“Ta — ta cũng không biết…… Ngự Phong, chàng mau vào xem nương.” Thủy Vũ Nương cũng lo lắng nhẹ nhàng lắc cánh tay tướng công.
“Hảo, nàng ngoan ngoãn dùng bữa, ta lập tức trở về với nàng.”
“Ân, chàng đi nhanh đi.”
Một đêm không nghỉ,Thượng Quan Ngự Phong đến tiêu cục đã là quá giờ ngọ rồi, tâm tình của hắn vì phải quan tâm Lý thị suốt từ sáng mà trở nên tồi tệ đi, bất quá vẫn cần phải chống đỡ tiêu cục , hắn phải lấy lại tinh thần mới được.
Sao ngờ hôm nay cái lại có người đến làm loạn,muốn đập nát tấm biển đề tên của hắn, nói hắn lúc trước khi bảo hộ “Ngọc Linh Lung” có ý độc chiếm một mình, nếu không vì sao đưa vật tới nơi lại muộn ba ngày.
Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy giận không thể át, dõng dạc nói:
“Ta Thượng Quan Ngự Phong đỉnh thiên lập địa, hành sự luôn quang minh lỗi lạc! Như thế nào vì một tòa ngọc khí mà tự hủy bỏ tiền đồ? Mọi người không tin Thượng Quan Ngự Phong ta, cứ việc cầm đao nhắm ngay đầu của ta đây, Thượng Quan Ngự Phong ta vô điều kiện mặc các ngươi lấy đầu!”
Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong liền cởi thắt lưng , rút bảo đao, thuận thế đem bảo đao đặt trước mặt chuẩn bị bổ tới.
“Tin ngươi là được! Cần gì phải nặng lời như vậy?” Người nọ bị hành động của hắn dọa cho sợ toát mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy! Người trọng nghĩa khí như ngươi, đúng là hiếm thấy, chúng ta không tin ngươi, còn có thể tin ai?” Tên còn lại khen ngợi.
Chưa đến giờ hợi, Thượng Quan Ngự Phong bởi vì quá mệt mỏi mà hồi phủ sớm.
Vừa về đến nhà liền thấy Tiểu Nhạn Tử cuốn ống tay áo, đỏ mặt tía tai hô to gọi nhỏ trước mặt gia nô.
“Lão thái bà ngươi có gì đặc biệt hơn người ! Ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền liền biến thành điên bà tử nơi nơi chửi bậy, a, tiểu thư chúng ta sợ ngươi nhưng ta không để ngươi vào trong đáy mắt đâu!”
Mà Thủy Vũ Nương chỉ lẳng lặng ngồi ở góc thính xá, thất hồn lạc phách ngẩn người nhìn sàn nhà.
“Tiểu Nhạn Tử! Ngươi nói đủ chưa?!” Thượng Quan Ngự Phong phẫn nộ bước tới trước mặt Tiểu Nhạn Tử, giơ bàn tay to lên, hung tợn cho Tiểu Nhạn Tử một cái tát.
“A! Cô gia –” Tiểu Nhạn Tử bị đánh, nửa tiếng cũng không dám bật ra khỏi miệng, biết được chính mình bởi vì nhất thời võ mồm nhanh nhảu, nay bị cô gia bắt gặp mà hiểu lầm, dù cãi như thế nào cũng phí công vô ích .
Lí thị vừa thấy nhi tử trở về, lập tức khóc tí tách, chết đi sống lại cáo trạng.
“Phong nhi a! Mau nhìn xem nha đầu chết tiệt kia, nó chỉ là đứa nha hoàn trong đống của hồi môn mà dám hung hăng lên mặt, thật sự là đồ đê tiện dưỡng ra loài chó hoang thôi.”
“Nương nhi! Nàng dạy nha đầu này kiểu gì ? Sao lại để tùy ý nàng ta đến chống đối nương?” Thượng Quan Ngự Phong lớn tiếng quát, vừa tức giận vừa mệt mỏi .
Nguyên bản hắn về nhà thầm nghĩ muốn được yên tĩnh, không thể tưởng được rắc rối này chưa kết thúc , rắc rối khác đã kéo đến, hắn thật đúng là phiền càng thêm phiền !
Thủy Vũ Nương bừng tỉnh từ trong mộng dời tầm mắt sang nhìn hắn, vừa thấy tướng công, Thủy Vũ Nương lộ ra một cái tươi cười thanh lệ.
“Ngự Phong, chàng hôm nay về sớm hơn mọi khi nha?”
“Đúng vậy! May mắn ta hôm nay về sớm, nếu không làm sao biết chuyện chủ tớ hai người dùng loại thái độ này để đối đãi với nương ta!’ Thượng Quan Ngự Phong nổi trận lôi đình, Tiểu Nhạn Tử sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn rào rào.
Thủy Vũ Nương nhất thời lĩnh ngộ, gấp đến độ muốn giải thích tiền căn hậu quả.
“Tướng công, không phải, chuyện không phải như vậy , nương…… Không! Là ta thấy sài phòng(phòng chứa củi) sắp hết củi…… Cho nên muốn lên núi kiếm thêm, mà Tiểu Nhạn Tử thấy trời sắp tối cho nên ngăn cản ta đi, vì thế nàng và nương mới có thể xảy ra cãi ra……”
“Mới không phải như vậy, cô gia, thật ra là –” Tiểu Nhạn Tử muốn nhân cơ hội nói ra Lí thị cưỡng ép Thủy Vũ Nương lên núi đốn củi.
“Tiểu Nhạn Tử, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm điếc.” Thủy Vũ Nương lâp tức ngăn nha hoàn nói ra sự thật .
Chủ yếu là nàng muốn chuyện lớn hóa bé , không muốn tướng công phải khó xử.
“Nương nhi, chuyện sài phòng không cần nàng tới làm lụng vất vả .” Thượng Quan Ngự Phong thật sự là đau đầu nhức óc, chưa từng nghĩ đến thú tức phụ, nhưng lại cũng không ngờ sẽ biến thành cảnh gà chó không yên như hiện tại.
“Cứ thêm từng tý dầu mè đậu xanh như thế, cái nhà này loạn mất, làm người chớ bắt chước những kẻ khoác lác, ngồi trên cao, uống rượu lạnh! Hiểu hay không? Nương nhi, đi theo ta!”
Thượng Quan Ngự Phong sắc mặt cực trầm khó coi, Thủy Vũ Nương ngoãn ngoãn bước theo hắn về sương phòng.
Lí thị cười lạnh nhìn chủ tớ Thủy Vũ Nương, nở