
Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Tác giả: Tiêu Tuyên
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134598
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/598 lượt.
Ngươi bị thương.” Nàng lo lắng nhìn miệng vết thương đang thấm đầm đìa máu.
Thượng Quan Ngự Phong nhìn cánh tay mình, máu ra ướt cả ống tay áo, nhưng hắn không những không kêu đau mà còn nở nụ cười, cứ như dòng máu ấy không phải chảy ra từ thân thể hắn . =.=
“Vết thương nhỏ , không sao đâu.” Hắn khẽ cười trấn an nàng.
Lập tức hắn giơ trường kiếm trong tay, cắt một mảnh vải, sau đó dùng răng nanh cắn miếng vải đó tách rời khỏi áo quấn mấy vòng lên chỗ bị thương, không muốn để nàng bị kinh hách .
Nhưng nếu thực không đau, hắn vì sao mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng đâu?
“Ngươi đừng làm mạnh, băng bó bằng cách này rất dễ bị nhiễm trùng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Thủy Vũ Nương vội vàng mở ngăn tủ lấy cái bình tròn tròn bên trong ra.
Ngón tay mảnh khảnh thật cẩn thận cởi bỏ ống tay áo cho hắn, sau đó xoa thuốc , rồi mới bịt lại vết thương.
Hắn lẳng lặng ngóng nhìn nàng, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Cảm tạ cô nương, nàng hôm nay ra tay cứu ta, ngày sau ta chắc chắn báo đáp, nơi này không tiện ở lâu, tại hạ có việc gấp phải đi trước, đành cáo từ, Ngọc Linh Lung này nhờ nàng bảo quản giúp ta, ba ngày sau, ta sẽ quay lại lấy.” Thượng Quan Ngự Phong cảm kích nói, tin tưởng đem bảo vật vô giá giao cho nàng.
“Không! Vật quý này ta không thể –” Thủy Vũ Nương vội vàng từ chối, nàng sợ không cẩn thận làm mất sẽ không biết lấy gì ra mà trả cho người ta.
Thượng Quan Ngự Phong không thèm quan tâm nàng kháng nghị, đem Ngọc Linh Lung đặt vào lòng bàn tay nàng rồi nhảy qua cửa sổ.
“Trách ta lần này bảo tiêu không chu đáo, để cho người ta phát hiện hành tung, ta lo lần này ra ngoài bị đuổi giết, may mắn thì không chết, vạn nhất bất hạnh phơi thây dưới lưỡi đao của kẻ thù, Ngọc Linh Lung này chắc chắn bị đoạt lại. Như vậy chẳng phải uổng phí công sức của ta sao , cô nương, mọi chuyện nhờ nàng, tại hạ xin cáo từ!”
Nói xong, thân ảnh cường tráng của Thượng Quan Ngự Phong biến mất , để lại Thủy Vũ Nương với khuôn mặt mờ mịt nhìn theo.
~ ~ ~
Thượng Quan Ngự Phong trở về “Thượng Quan tiêu cục”, mẫu thân Lí thị liền khẩn trương hề hề đau lòng nhi tử ngày đêm bôn ba bên ngoài, vội vàng ân cần hỏi han, ra lệnh cho người hầu đem nước ô mai ướp lạnh đến cho nhi tử uống.
“Phong nhi, có biết nương hảo lo lắng cho an nguy của ngươi a!” Lí thị quan tâm nhìn nhi tử, giơ ống tay áo lên, thật cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán hắn.
“Nương không cần lo lắng, xem ta không phải bình an trở về hay sao ?” Thượng Quan Ngự Phong tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại an ủi mẫu thân.
Hắn phủi đi tro bụi trên người rồi nói.
“Phong nhi, nếu không phải nương già rồi, nếu không phải cha con đoản mệnh, bỏ lại mẫu tử ta tự sinh tự diệt , tiêu cục của chúng ta đâu đến nỗi một mình con chống đỡ .” Lí thị thở dài, hận không thể cải lão hoàn đồng, trợ giúp cho nhi tử.
“Nương, đây là chuyện con nên làm, nương không cần trách cứ mình như thế.”
Thượng Quan Ngự Phong vốn yêu thích liều lĩnh cho nên dù gặp phải bất cứ tình huống nào vẫn không nao núng .
Thượng Quan Ngự Phong là con một, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, mà sau khi cha qua đời, Lí thị thành quả phụ, Thượng Quan Ngự Phong lo lắng nương thương tâm đoạn trường, cố ý muốn nương nghỉ ngơi sống vui vẻ, còn bản thân đi chống đỡ tiêu cục, mọi người còn cho rằng Thượng Quan Ngự Phong quá non yếu, nhận định hắn căn bản không làm nổi , chỉ biết phá phách mà không tin tưởng hắn.
Không thể ngờ chưa tới năm năm,chuyện làm ăn ở tiêu cục ngày càng phát đạt, khách nhân tới cửa người người tán dương Thượng Quan Ngự Phong bề ngoài cường ngạnh, hành sự lớn mật, không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, luôn đem tiêu vật bình an đến nơi cần đến , lâu dần,người ủy thác tự nhiên cũng tin cậy hắn từ đáy lòng.
Thượng Quan Ngự Phong từ đó về sau thanh danh lan truyền rộng rãi, danh dương tứ hải, vì thế mặc kệ tiêu vật lớn hay nhỏ, mặc kệ nện xuống bao nhiêu ngân lượng, những người ủy thác luôn chỉ định Thượng Quan Ngự Phong bảo hộ cho bọn họ.
“Ai! Nương nếu có thể trẻ lại mười tuổi thì thật tốt! Nương thực không muốn cứ mỗi lần ngươi bước ra khỏi cửa là bắt đầu lo lắng cho an nguy của ngươi, luôn đứng ở cửa tiêu cục ngóng trông thân ảnh của ngươi xuất hiện, mong ngươi có thể sớm một chút bình yên trở về.” Lí thị than thở .
“Nương, nương đã lo quá nhiều rồi.”
“Không phải ta lo nhiều, mà là ta thật sự già đi, không ổn thôi! Thượng Quan gia như thế nào đến đời chúng ta lại thành đơn truyền, ta nếu sinh thêm vài đứa, ngươi đâu cần vất vả như vậy .”
“Nương! Người — ai!” Thượng Quan Ngự Phong thật sự không biết nên nói gì,“ Tam đại Thượng Quan gia tất cả đều là tiêu sư lừng lẫy nổi danh, ngay cả cha hắn cũng không ngoại lệ, ta sao có thể làm mất mặt cha, không kế thừa đại vị của cha, tiếp tục đem nó phát triển lớn mạnh đâu? Sáng mai còn phải đi tiếp một chuyến, ta đi trước, có chuyện gì chũng ta sáng mai nói sau! Nương cũng sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong liền đi tới phòng tắm,tháo thắt lưng , cởi ra bộ y phục màu