
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341109
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1109 lượt.
c trước giường bệnh Chu Tử Dực. Chu Tử Dực khi ấy cảm thấy ngại ngùng, nhưng không thể phủ nhận, trong tình hình đó, anh ta cần đến cô.
Lúc ở Thượng Hải, Mạc Úc Hoa biết được chuyện của Tô Vận Cẩm, gọi điện thoại về cho cô. Tô Vận Cẩm trên điện thoại cũng không tài nào hiểu được. Chu Tử Dực là cái thá gì chứ, đến cô còn chẳng thể quên nổi năm cấp III ấy, thái độ của anh ta cự tuyệt Mạc Úc Hoa khiến người ta vô cùng khó chịu. Cứ cho là chuyện cũ không nhắc, thế nhưng cùng lắm thì anh ta cũng chỉ là một người bạn học cùng cấp III chẳng mấy khi liên lạc, sự nghiệp tình yêu của anh ta đều bội thu, đắc chí biết bao, thế mà vừa xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà một người ban đầu bị anh ta trốn tránh như thú dữ gặp cơn hồng thuỷ lại phải vì anh mà làm thế này.
Cô thấy không đáng thay cho Mạc Úc Hoa, đàn bà có lúc ngu ngốc thế đấy.
Cứ như thế, Mạc Úc Hoa săn sóc Chu Tử Dực hai tháng trời, tận đến lúc anh ta có thể xuống giường đi lại. Kiến thức chuyên khoa cộng với nết chịu thương chịu khó của cô đối với anh ta khi đó chẳng khác gì cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Anh ta dựa dẫm vào cô như thế, nửa đêm tỉnh giấc trên giường bệnh không thấy cô, lòng dạ như lửa đối; không phải cơm cô bưng đến, đều không có cảm giác muốn ăn.
Thế nhưng vết thương của anh ta cuối cùng cũng khỏi, hôm anh ta xuất viện, bố mẹ, bạn bè, cấp dưới đến đón anh ta chật kín phòng bệnh, anh ta cũng không biết Mạc Úc Hoa đã rời đi tự lúc nào. Tối hôm ấy, anh ta gọi điện thoại cho Mạc Úc Hoa, bảo: “ Úc Hoa, tớ cảm ơn cô, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có một ngày cậu cần đến tớ, thì cho dù là nước sôi lửa bỏng tớ cũng lao vào vì cậu.”
Mạc Úc Hoa thông minh chẳng đến cỡ nào, nhưng cô biết Chu Tử Dực là một người khôn ngoan, cái gì cũng có giá hết, cái “ nước sôi lửa bỏng” mà anh ra nói chính là cái giá anh ta đưa cho cô. Nhưng cô không cần đến thứ này, vậy nên cô nói rõ ràng với anh ta trên điện thoại, “ Tớ cần cậu lao vào nước sôi lửa bỏng làm gì, đừng có coi bản thân mình ghê gớm đến thế, tớ đi Thượng Hải, không phải vì cậu, mà là vì bản thân tớ. Cậu chẳng phải nợ nần gì hết.”. Cô khiến anh ta được thanh thản, nhưng chủ yếu là khiến mình nhẹ nhõm.
Nửa năm sau khi bệnh anh ta bình phục, cô nhận được thiếp mời đám cưới của anh ta. Cô vợ chưa cưới xinh đẹp cuối cùng đã du học trở về, kẻ có tình cuối cùng đã kết mối lương duyên.
Vậy nên bây giờ Mạc Úc Hoa nói với Tô Vận Cẩm: “ Ly hôn? Cậu ta kết hôn chẳng liên quan gì đến tớ, ly hôn thì dính dáng gì?”
Lời nói khỏi miệng đương nhiên là nhẹ nhõm, Tô Vận Cẩm định nói, nếu thật chẳng can hệ gì, tôi gì cậu phải lần lữa trì hoãn thời gian đi nước ngoài? Nếu không vì người đàn ông “chẳng dính dáng gì” đó, thì là vì ai?
Ngày 9 tháng 9 Âm lịch, Quan Âm Đản.
Người Lĩnh Nam tín mộ Phật rất đông, đến ngày này, ở các đền chùa miếu mạo lớn thiện nam tín nữ như mắc cửi.
Trịnh Hiểu Đồng không phải người Lĩnh Nam, nhưng cô cũng tín Phật, hàng năm vào dịp này, cô đều trai giới tắm gội, lên chùa dâng hương. Vậy nên hôm ấy từ sáng sớm cô đã đến chùa Lục Dung, dâng hương xong xuôi rồi, lại lui tới chỗ tăng nhân để quyên thêm ít tiền dầu nến cho Trường Minh đăng.
Đi qua trước Quan Âm các, cô quay đầu liếc nhìn, những người đang thành kính quỳ bái cầu khấn trước Phật đều thật đáng thương, nếu như hiện thực có thể được như mong đợi, ai lại bằng lòng ký thác niềm hy vọng của mình vào những thần phật hư vô này nữa. Cô từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ thông minh, vậy nên nguyện vọng cũng chẳng nhiều, nhưng cô cảm thấy bản thân mình vì thế cũng dễ cảm thấy hài lòng hơn đại đa số mọi người.
Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng dễ dàng gì, nhưng cô lại nhận ra Tô Vận Cẩm, có lẽ bởi hầu hết mọi người đều khom người quỳ bái, chỉ mình Tô Vận Cẩm là đứng, cũng có lẽ bởi một con người không mấy nhạy cảm như cô giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra một vài bóng dáng khiến cô phải để tâm. Thế là Trịnh Hiểu Đồng chẳng suy tính gì nữa, thẳng bước lại gần.
Cô đứng sau lưng Tô Vận Cẩm không xa, cứ thế ngơ ngẩn nhìn, người qua kẻ lại đông quá, Tô Vận Cẩm không hề chú ý đến cô.
Dáng Tô Vận Cẩm mỏng manh lắm, lưng duỗi rất thẳng. Đứng một bên nhìn chéo sang. Tô Vận Cẩm có khuôn mặt nghiêng trắng ngần thanh tý cùng chiếc cổ cao xinh đẹp, đây chính là con người mà Trình Tranh vẫn yêu từ thuở thiếu niên. Trịnh Hiểu Đồng phản ứng không nhanh, lối nghĩ cũng đơn thuần giản dị, nhưng cô không phải con ngốc. Bữa cơm hôm ấy, sau khi Tô Vận Cẩm theo đôi Lục Lộ vội vã ra về, Trình Tranh bắt đầu ngơ ngẩn mất hồn, hệt như hầu hết thời gian anh ở bên cạnh cô. Anh đưa cô về nhà rồi, cô còn ngồi trên xích đu đưa đẩy hồi lâu, thốt nhiên hiểu ra, anh đã tìm thấy người con gái khiến anh nằng nặc đòi học cờ vây, thế mà lúc đánh cờ lại rầu rĩ thất thần.
Buồn bã, hay là không ngờ? Lúc ấy trong lòng cô rất hoang mang, có lẽ tình yêu của cô vẫn luôn chậm mất nửa nhịp. Cũng hệt như Trình Tranh khi xưa đột ngột bảo cô: Có muốn làm bạn gái của anh không? Phản ứng của cô chỉ là “ m