80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Tác giả: Vân Thanh

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341700

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1700 lượt.

Cung Thần Hạo
“Trực giác của ta nói cho ta biết họ không ở T , hắn nhất định đã mang Dĩnh nhi về Paris, Ngự Phi, cho dù không có tài liệu xuất cảnh, nhưng với điều kiện của hắn thì ngồi máy bay riêng vẫn có cơ hội xảy ra rất lớn” Cung Thần Hạo nói, hắn không muốn lỡ mất từng giây từng phút nào, chỉ muốn sớm mang Dĩnh nhi về, người đàn ông kia rất không an toàn, mà Dĩnh nhi đối với hắn cũng có mặc cảm tự trách, hắn sợ nếu để lâu, Dĩnh nhi sẽ ly hôn với hắn
Nhìn Cung Thần Hạo cúp máy, Tiêu Ngự Phi mới lên tiếng “Ngày mai ta đi với các ngươi”
Cung Thần Hạo ko trả lời, chỉ gật đầu một cái
____________________
“A…………”
Trên chiếc giường màu xám tro lớn, truyền đến một tiếng “ươm”, ngay sau đó là một cánh tay lộ ra khỏi cái chăn màu xám, Lôi Dĩnh từ từ mở mắt, chớp mắt mấy cái, rồi đột ngột đứng thẳng dậy
Giương mắt nhìn căn phòng, đây là chỗ nào? Không có mùi thuốc gay mũi, không có vách tường trắng như tuyết, ngay cả cách bày trí của phòng cũng khác xa, nàng……… nàng đang ngủ trong phòng bệnh sao?
Vén chăn lên, không quan tâm đến mình mang giày hay chưa, nàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, nàng muốn sớm làm rõ nơi này là chỗ nào một chút, là ai mang nàng đến đây
“Phu nhân, người đã tỉnh” Một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi cung kính nói
Phu nhân?
Chẳng lẽ Hạo đã mang nàng rời khỏi bệnh viện? Hơi cau mày, nàng hỏi “Xin hỏi nơi này là đâu?”
“Thưa phu nhân, nơi này là phòng của thiếu gia” Người phụ nữ mở miệng nói
“Thiếu gia là ai?” Lôi Dĩnh cau mày hỏi tiếp
“Thưa phu nhân, thiếu gia là tổng giám đốc “tập đoàn Minh Thị” Người phụ nữ không trực tiếp nói tên của chủ mình ra, bởi vì đó là điều bất kính, với câu trả lời này, thì cô gái trước mắt sẽ biết hắn là ai
Tổng giám đốc? Thiên Mạch! Nghĩ đến đây, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nói “Nơi này là Paris”
“Thưa phu nhân, đúng vậy, xin hỏi phu nhân có muốn dùng cơm hay chưa?” Người phụ nữ không nhanh không chậm nói , vẻ mặt vẫn như cũ
Lôi Dĩnh nghe được câu trả lời của nàng , liền có cảm giác muốn ngất, sao lại như vậy? Tại sao hắn lại mang nàng về Paris? “Anh ấy ở đâu?” Hiện tại nàng vốn dĩ không cảm nhận được cơn đói, chỉ muốn biết rõ rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra
“Thiếu gia đến công ty, tối sẽ trở về, hiện tại đã đến giờ trưa, xin hỏi phu nhân có muốn dùng bữa hay không?” Người phụ nữ mở miệng hỏi
“Ko cần, hiện tại tôi phải gặp anh ấy” Lôi Dĩnh vừa nói vừa đi về phía cửa
Người phụ nữ đi nhanh, cản trước mặt nàng, nhìn nàng nói “Xin phu nhân về nghỉ, thiếu gia khi tan việc sẽ về nha”
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm bà ta nói “Đây là ý gì, chẳng lẽ tôi muốn đi ra khỏi cửa cũng ko được?”
“Thiếu gia có dặn là , người có thể tùy ý đi lại trong nhà, nhưng ko được gọi điện thoại, ko được bỏ đi, phu nhân muốn làm gì có thể gọi tôi” Người phụ nữ nói lại những lời dặn dò lúc sáng
Khổ não cau mày, nghe nàng nói đống lớn đống nhỏ, Lôi Dĩnh đã hiểu được mình bị ” giam lỏng” rồi, nàng ko vui la lên “Ý của bà là tôi bị “giam lỏng” phải ko? Bà có biết làm như vậy là phạm pháp ko, bà ko có quyền làm như vậy với tôi” Trong lòng thầm nghĩ, tại sao hắn lại đối xử như vậy với nàng? Ngăn cản nàng tiếp xúc với bên ngoài là có thể giữ nàng ở lại sao?
“Xin phu nhân yên tâm, thiếu gia ko có ý gì xấu, chỉ ra lệnh cho chúng tôi chăm sóc phu nhân thật tốt, còn nữa, thiếu gia nói phu nhân vừa sinh non, cho nên phải giúp người bồi bổ cơ thể, phu nhân đi chân đất thế này rất dễ bị bệnh “Người phụ nữ nói, liền nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một đôi dép bông đăt dưới chân Lôi Dĩnh
Chúng tôi? Ý của nàng là trong nhà ngoại trừ nàng còn có sự tồn tại của người thứ ba hoặc nhiều hơn nữa sao? Đột ngột trong bụng truyền ra một âm thanh quái dị, Lôi Dĩnh có chút lúng túng nói “Tôi đói bụng”
“Xin phu nhân đợi một chút, tôi sẽ hâm thức ăn lại” Nói xong, người phụ nữ thấy Lôi Dĩnh mang dép vào liền cung kính đi xuống bếp giúp nàng chuẩn bị bữa trưa
Nàng không phải là người dễ dàng nổi giận, cho nên đối mặt với người phụ nữ này , nàng ko nói ra những lời chanh chua khó nghe, bởi vì nàng biết bà ta cũng chỉ làm theo lời Thiên Mạch, tất cả mọi chuyện hãy chờ Thiên Mạch về rồi tính tiếp!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lôi Dĩnh ăn xong bữa trưa, cơm nước xong, dưới sức mạnh yêu cầu của người phụ nữ, Lôi Dĩnh đành phả nuốt toàn bộ cháo gà vào bụng rồi mới trở về phòng ngủ, nằm lên giường lên, suy nghĩ xa xăm . Không biết hiện tại Hạo thế nào? Ở bệnh viện không thấy nàng chắc hắn cũng nóng lòng lắm!
…………………….
“cộc cộc”
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng, nàng vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, động cũng ko muốn động, sắc trời dần tối, nàng biết hắn cũng sắp về nhà
Xoay nắm đấm cửa, đẩy ra, Minh Thiên Mạch đi vào, nhìn người trên giường chăm chú nhìn hăn, uyển chuyển nói “Tỉnh rồi sao, dì Phúc đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta xuống ăn đi”
Lôi Dĩnh ko lên tiếng, chỉ nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra thứ gì đó, nhưng nàng đành thất vọng, hắn vẫn như ngày thường, cười rất ôn hòa, một chút giả dối cũng ko có
“Sao vậy? Mặt anh có