Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Tác giả: Vân Thanh

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341702

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1702 lượt.

ghi chữ à?” Minh Thiên Mạch nhìn nàng trêu chọc nói
Lôi Dĩnh chậm rãi nói “Tại sao lại mang em về Paris?” Đối mặt với hắn, nàng căn bản ko thể nổi giận
“Em là hôn thê của anh, dĩ anh muốn mang em về nhà” Minh Thiên Mạch nói rất tự nhiên, hắn ko sai, chỉ cần tin vào điều này là được
“Thiên Mạch, anh biết rõ em và Hạo căn bản vẫn chưa ly hôn, hơn nữa em và anh cũng đã nói rõ với nhau, tại sao anh vẫn chưa chịu buông tay?” Lôi Dĩnh có chút mệt mỏi nói, người đàn ông này, càng lúc càng khó hiểu, thật ko hiểu, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì
“Anh sẽ khiến em ly hôn với hắn, sau đó tái giá với em” Minh Thiên Mạch dịu dàng cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng
“Thiên Mạch, anh có biết mình đang nói cái gì ko? Em ko thể nào ly hôn với hắn, em yêu hắn, anh biết ko? Tại sao anh phải như vậy?” Lôi Dĩnh mang theo nghẹn ngào phản bác lời hắn vừa rồi
Minh Thiên Mạch hơi cứng người, song nụ cười trên mặt vẫn ko đổi “Anh biết mình đang nói cái gì, anh sẽ khiến em từ từ yêu anh”
Lôi Dĩnh nắm chặc tay, nàng ko dám nhìn người đàn ông trước mắt này nữa, hắn càng lúc càng xa lạ, không còn giống với Thiên Mạch nàng đã biết, hắn thay đổi như thế này là vì nàng, điều này nàng rất chắc chắn “Là lỗi của em, ngay từ đầu em ko nên đồng ý lời cầu hôn của anh, cho anh hi vọng lại thu hồi nó, thật xin lỗi, nhưng mà em ko yêu anh, Thiên Mạch, anh sẽ gặp được một cô gái yêu anh thật lòng, vậy nên anh buông tha em đi! Buông tha em đi !”
“Nếu đã hứa với anh, thì em phải tuân thủ, yêu một người quá sâu, rất khó buông tay, mà tại sao anh lại là người phải rút lui?” Minh Thiên Mạch lạnh nhạt nói, đúng vậy, hắn là loại người ích kỷ, đối với nàng, hắn ko thể hào phóng
Lôi Dĩnh tròn mắt lệ nhìn hắn, hắn nói rất đúng, là do nàng đã hứa với hắn, lại đổi ý, hắn ko sai, người làm sai chính là nàng, nhưng mà cho dù là thế, nàng cũng ko thể tiếp nhận hắn, bởi vì người nàng yêu ko phải là hắn
Thấy nàng ko mở miệng nói , hắn chuyển đề tài “Em đói ko? Chúng ta ăn cơm đi!” Minh Thiên Mạch ko muốn bàn luận thêm về cái đề tài này, càng nói mọi chuyện chỉ tồi tệ thêm
“Em muốn về nước, Hạo ko thấy em, sẽ rất lo lắng” Lôi Dĩnh cứng rắn nói, biết hắn cố ý lái sang chuyện khác, nhưng nàng ko muốn nghe theo
Minh Thiên Mạch ko để ý đến lời nàng “Em ko muốn xuống ăn, vậy anh sẽ nhờ dì Phúc bưng lên cho em”
“Em muốn về nước, em muốn về nước………..” Lôi Dĩnh hướng bóng lưng hắn kêu lên, nhưng bóng lưa kia vẫn ko dừng lại
Thất bại nằm lỳ trên giường, nước mắt ko tiếng động chảy xuống, nàng ko muốn ở chỗ này, nàng phải về nước, nơi đó có Hạo , có tiểu Huyên Huyên, còn có cả ông, ba và mẹ






Co người ôm lấy hai chân, đầu tựa vào gối, nàng nhìn TV trước mặt, nhưng lòng ko thể nào tĩnh tâm, trong lòng sôi trào từng đợt sóng
Hơi nghiêng mặt, nàng nhìn về cửa lớn, đó là lối ra duy nhất trong căn phòng này, cửa bị đóng chặc, nàng biết người đàn ông kia vẫn như cũ canh ở bên ngoài
Đã ba ngày, nàng bị giam trong căn phòng này đã ba ngày, trong phòng nàng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng chỉ cần đi đến cửa sổ lầu một là sẽ có một người đàn ông áo đen canh chừng này, cho dù nàng muốn nhảy cửa sổ trốn ra ngoài cũng ko có khả năng
Bọn họ ngày đêm canh chừng nàng không biết mệt sao? Hơn nữa ban ngày trời nắng gắt, họ không sợ phơi nắng? Nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại quay về TV . Thiên Mạch sau bữa tối hôm đó,ba ngày nay hắn đã không đi gặp mặt nàng , chẳng lẽ hắn định giam nàng cả đời sao?
Nàng ko thể trao đổi với thế giới bên ngoài, ko thể dùng điện thoại, chỉ có thể xem TV, càng nghĩ càng tức , cơn tức của nàng ko có chỗ trút, Lôi Dĩnh giơ tay hất cả khay trà xuống đất
nên nhìn qua có chút dễ thương, loại phụ nữ này ko phù hợp với thiếu gia, huống chi nàng còn có con, lấy điều kiện của thiếu gia sợ gì ko có phụ nữ, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác chung tình với cô gái này
"Phu nhân, thiếu gia rất yêu người" Dì Phúc ko nhịn được bày tỏ bất bình thay cho Thiên Mạch, ba ngày nay thiếu gia đều tới, chẳng qua chỉ đến vào lúc nàng ngủ, sau đó hắn lại lẳng lặng đứng trước giường nhìn dung nhan đang ngủ say
"Tình yêu đó, tôi ko chịu nổi, cũng ko gánh nổi trách nhiệm, tôi ko cần cũng ko muốn có nó" Lôi Dĩnh cười khổ nói, hắn yêu nàng quá nhiều, song nàng ko thể đáp trả hắn
"Thiếu gia là do tôi nuôi lớn, cậu ấy chưa từng quan tâm qua người nào thế này, thậm chí ngay cả lão thái thái cũng chống đối, thiếu gia làm tất cả đều là vì người" dì Phúc trầm giọng nói, hi sinh của thiếu gia căn bản ko đáng một xu, vì cô gái trước mắt này một chút động lòng cũng ko có
"Tôi biết hắn vì tôi làm rất nhiều điều, nhưng mà tình yêu của tôi ko giành cho hắn, tôi có chồng, có con, có gia đình của tôi, tôi ko thể đáp ứng mong muốn của hắn, dì Phúc, tôi xin dì, để cho tôi đi đi! Đừng nhốt tôi ở đây nữa, tôi sẽ phát điên" Ánh mắt Lôi Dĩnh mang theo ý cầu xin, giọng nói cũng mềm hẳn, nàng rất nhớ tiểu Huyên Huyên, rất nhớ Hạo, nỗi nhớ đang nuốt chửng nàng
"Phu nhân, n