
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134758
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/758 lượt.
phận.
Sau khi sứ thần nói lời cảm kích, lại nói: “Trước đây không lâu, Đại vương nước ta có một món bảo bối, đó là một khối Cổ Ngọc ngàn năm, thứ ngọc có khí phách vô cùng kì diệu, người thể hàn mang nó, nó có thể sinh nhiệt, người thể nhiệt mang nó, nó có thể sinh lạnh, mang thời gian lâu dài, có thể cải thiện thể chất, loại trừ bách bệnh …”
Nghe đến mấy câu nói này, Triệu Nguyên Thừa nhìn Kỉ Khuynh Nhan bên cạnh một cái, phảng phất đang nói – vật này vừa vặn thích hợp cho nàng mang.
Sắc mặt nàng đỏ lên, trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra nồng đậm thâm tình, đáy lòng ấm áp, xấu hổ quay mặt đi mới tránh thoát ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Triệu Nguyên Thừa mỉm cười, nói với sứ thần: “Đem bảo bối kia tới, trẫm nhìn một chút.”
Sứ thần vội kêu một người hầu đứng đằng sau tới, người hầu kia vóc người rất cao, mặc một bộ mang đậm phong cách Cường Bắc, chân mang giày đen, cúi đầu, tay cầm một cái mâm nhỏ, trên mâm còn đậy một mảnh hồng trù tươi đẹp.
Nghe được sứ thần ra lệnh, hắn liền cẩn thận cầm cái mâm hướng Vĩnh Liệt đế đi tới.
Đi thẳng tới vị trí không xa với nghế của hoàng đế mới từ từ dừng lại, khi Lưu Phúc đi tới, vừa định nhận lấy cái mâm trong tay đối phương, chỉ thấy người hầu kia đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang.
Triệu Nguyên Thừa thấy thầm kêu không tốt, gần như trong nháy mắt, hắn liền đẩy Kỉ Khuynh Nhan ra sau lưng thị vệ, miệng hô to: “Bảo vệ Nhan Nhi.”
Thoáng chốc người hầu kia ném tấm vải đỏ trên mâm, chỉ thấy phía trên nằm một thanh chùy thủ hiện ra ánh sàng lạnh, hắn không chút nghĩ ngợi dùng chùy thủ hướng Vĩnh Liệt đế đâm tới.
Bản thân Triệu Nguyên Thừa có võ công tốt, ám vệ bên cạnh hắn đều là từ những tinh anh tuyển chọn ra, hiện giờ có người muốn ám sát Hoàng thượng, dĩ nhiên cùng nhau tiến lên kháng địch.
Võ công của kẻ ám sát không thể coi thường, bị mười mấy thị vệ vây lại vẫn không cách nào bắt giữ được hắn.
Chẳng qua kẻ ám sát bị ngăn cản, đã mất cơ hội truy kích Triệu Nguyên Thừa, nhưng vẫn không chịu buông tha đem chùy thủ ném về phía hắn, lúc này dùng kiếm trên tay chặn chùy thủ.
Hiện trường hỗn loạn, sứ thần Cường Bắc sợ đến ngất đi.
Triệu Nguyên Duy ra nhập cuộc chiến, không đến mấy hiệp, hắn trở tay một kiếm đi thẳng đến yết hầu người nọ, thị vệ bên cạnh tiến lên dùng dây thừng trói chặt kẻ ám sát lại.
“Lưu lại người sống!” Triệu Nguyên Thừa ra lệnh.
Hắn trậm rãi đến gần, cẩn thận quan sát dung mạo bình thường của kẻ ám sát, sau một hồi khá lâu, nhíu mày một cái, tựa hồ nhận ra được có gì đó không đúng.
Chỉ thấy dưới cằm người nọ như dán thứ gì, vì vậy hắn tiến lên dùng sức xé ra, hé ra một mặt nạ da người cứ như vậy bị kéo xuống.
Khi hắn chân chính thấy rõ mặt kẻ ám sát, không khỏi cả kinh.
Triệu Nguyên Duy đang sử dụng kiếm ép hắn cũng trợn to cặp mắt, sững sờ ngay tai chỗ.
Bọn thị vệ bảo vệ Kỉ Khuynh Nhan thấy thế, không nhịn được lên tiếng hô: “Thượng Quan Sâm!”
Việc hành thích xảy ra bất ngờ làm cả kinh thành lâm vào trạng thái phòng bị.
Muốn hành thích Triệu Nguyên Thừa, Thượng Quan Sâm được đưa ngay vào thiên lao, sứ giả Cường Bắc cũng bị đưa vào Hình bộ.
Sứ thần kia vô tội, từ đầu tới đuôi hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hình bộ tới lấy lời khai, cận thân thị vệ sứ thần mang tới tổng cộng có tám người, mà tên Thượng Quan Sâm giả trang rất có thể đã xảy ra bất trắc.
Thời điểm thẩm vấn, sứ thần còn khóc lóc, nói Cường Bắc vẫn được Kim Thịnh bảo hộ, lấy lòng còn không kịp, làm sao dám phái sát thủ tới ám sát hoàng đế Kim Thịnh.
“Nàng thật xác định người kia chính là Thượng Quan Sâm ?”
Chập tối, trong lòng Triệu Nguyên Thừa chẳng được yên ổn, sau khi xử lý xong đống tấu chương, đi đến Vong Ưu cung cùng Kỉ Khuynh Nhan dùng bữa tối, cũng mượn cơ hội hướng nàng hỏi thăm.
Mà Kỉ Khuynh Nhan từ khi bị đuổi về Vong Ưu cung, tâm tình vô cùng phức tạp, cũng không muốn ăn gì.
Nàng cùng Thượng Quan Sâm, thái tử Thương Việt trước kia được cho là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư, đối phương chỉ hơn nàng ba tuổi, khi còn bé cha thường mang nàng vào cung gặp vua, cho nên nàng cùng hắn cũng được coi là thân thiết.
Ban đầu Hoàng thượng đem nàng gả cho Thượng Quan Sâm, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
Trong mắt người ngoài, hắn là người đầy dã tâm, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, nhưng hắn đối với nàng lại hết sức lấy lòng , nịnh bợ.
Kim Thịnh cùng Thương Việt khai chiến, nàng từng khuyên qua hắn, muốn hắn vì dân chúng Thương Việt suy nghĩ, cố gắng không nên phát động chiến tranh.
Nhưng Thượng Quan Sâm hết sức cố chấp, kết quả hai tay đem Thương Việt dâng tặng cho Kim Thịnh.
Khi đó Thương Việt đột nhiên thay đổi lớn, nàng lại nghĩ đến phụ thân chết thảm bởi một ly rượu độc, lúc bi thống, biến cố của người khác nàng tự nhiên không để ý tới.
Cho nên khi nàng nhìn thấy Thượng Quan Sâm bị Triệu Nguyên Thừa chém đầu, cũng chỉ là khiếp sợ, đau lòng một hồi, cảm thấy hắn có kết cục như vậy