XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Pe_Thy_lovely_kt

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 134961

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/961 lượt.

ngắn ngáp dài vò vò cái đầu rối bù của mình, ở đây không có nhà vệ sinh để rửa mặt sao, nhỏ ngây ngô nhìn vòng vòng căn phòng, vừa lúc đó chàng bước vào, gương mặt vô cùng sủng nịnh nhìn nhỏ, trên tay còn bê theo một chậu nước ấm
-"Nàng dậy rồi à, tới đây rửa mặt đi, lát nữa sẽ có người đem đồ tới cho nàng thay" Chàng đặt chậu nước xuống bàn, kéo nhỏ ngồi xuống, mặt nhỏ vấn ngơ ngơ ngác ngác nhìn chàng, cười một cái chàng lấy khăn vắt khô rồi lau mặt cho nhỏ bằng động tác vô cùng ôn nhu,a nhìn kĩ nha mặt mày cũng điển trai đó, nhưng không bằng anh Hai - Trần Chí Thiện của nhỏ, tư tưởng đặt anh Hai lên hàng đầu của nhỏ không ai có thể tháo gỡ được. Cộc cộc cộc, chàng đặt khăn xuống, gương mặt liền trở nên lạnh băng làm nhỏ không kịp thích ứng
-"Vào đi" Tên tiểu nhị bước vào, cung kính đưa cho chàng bọc đồ rồi dọn dẹp bước ra ngoài. Chàng lập ức trở lại vẻ ôn nhu lúc nãy
-"Lan Nhi đồ này thay đi" Chàng cười cười, ánh mắt có vẻ trở nên thâm sâu hơn, mặt nhỏ bắt đầu đỏ ửng lên (tên này, kinh dị quá, thật là biết lợi sụng cơ hội mà), nhỏ không phải người ngây thơ đến độ đó nhưng mà không biết sao nhỏ cảm thấy rất tin tưởng chàng, chàng bước đến ôm nhỏ từ phía sau, tay nắm thắt lưng kéo nhẹ, trang phục dần được gỡ bỏ xuống, làn da trắng bạch của nhỏ hiện ra đẹp mê người, chàng khẽ lắc đầu tự trấn áp mình, chàng cười một tiếng vì thấy vành tai của nhỏ đã đỏ lên rất nhiều, chàng nhẹ nhàng kéo dây yếm ra, cố gắng đưa mắt nhìn về phía khác, bàn tay không ngừng run lên, trấn áp, trấn áp, bình tĩnh chàng tự nhủ với mình. Chàng nóng người mặc từng thứ cho nhỏ, cuối cùng cũng xong chàng thở hắt ra, cứ tra tấn kiểu này chắc chết quá. Nhỏ xoay xoay người, trên người nhỏ, một bộ trang phục màu hồng phấn được làm bằng lụa mỏng nhìn cực dễ thương, trông nhỏ cứ như trẻ con, trên trang phục có may vài đường nét của những kiểu dáng hoa lan uốn lượn, cánh điệu nhìn vô cùng duyên dáng, bên chiếc thắt lưng còn được điểm thêm một miếng ngọc bội nhỏ nhắn với những sợ dây tơ màu hồng, vừa rồi nhân lúc nhỏ ngủ chàng đã ra ngoài chọn mua cho nhỏ một số trang sức, đa số đều màu hồng, gương mặt phúng phính cười tươi với hai lúm đồng tiền làm chàng thật sự muốn ôm chặt vào lòng, nhỏ cứ xòe xòe tà áo quay qua quay lại ngắm nhìn vô cùng hài lòng, đôi môi nhỏ nhắn cứ liên tục nhoẻn cười, trông nàng như một tiểu tiên nữ ngây thơ không vướng chút bụi trần.
-"Nàng thích chứ" Chàng gật gù hỏi, tay đưa lên vuốt nhẹ vài cọng tóc mai rối bù của nhỏ, ngữ khí vô cùng thương yêu, nhỏ gật đầu
-"Lan muốn ăn, đói bụng rồi" Cả hai người há hốc mồm, muốn ăn thật giống con mèo nhỏ mà, sao có thể nói uỵt toẹt ra chứ thật là.
-"Ừ, đi thôi" Chàng cười tươi nhìn nhỏ,tay vẫn khư khư ôm nhỏ bước khỏi phòng, không quên tặng cho Nhật Quang một cái lườm cảnh cáo, hắn cười khổ, gì chứ hắn đâu có gan mà cướp đi cục cưng của tên đáng sợ như chàng chứ. Nhật Quang lẳng lặng đi phía sau không dám hó hé nửa lời.
-"Ưm, ngon quá" Nhỏ nhồm nhoàm ăn, không để ý đến hai cái mồm như cái lỗ hố của hai tên đang ngồi cạnh, mặt mày thì lem luốc dính toàn dầu, rồi mắm thật là, chàng lấy khăn tay lau miệng cho nhỏ, ăn rồi lau cứ thế, chàng chẳng ăn gì chỉ ngồi chăm từng chút cho nhỏ ăn, ăn ăn ăn, no một bụng nhỏ mới buông đũa.Cả quán ăn như đỗ mắt vào nhỏ, vì nhìn nhỏ ăn đáng yêu quá nên nam nhân trong quán đều quay lại nhìn nhỏ, cả đám như bị nhỏ hút hồn, tuy không quyến rũ nhưng nàng lại gây một sức hút rất mạnh, làm người ta mới gặp đã trúng tà (quên trúng tình). Tuân khó chịu nhìn bọn họ mà muốn móc hết mắt họ ra để khỏi ai nhìn chăm chăm vào cục cưng của chàng, bực bội, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi mau chóng rời quán, Nhật Quang thở dài, cái tên hoàng thượng này đúng là thay đổi thật rồi. Nhỏ chạy nhảy lung tung như con sóc con, hết chỗ hàng này đến chỗ hàng khác làm hai người đi cùng phải chạy theo mắc mệt.Chàng chạy đến năm chặt tay của nhỏ lại, ôm sát vào người mình
-"Đừng chạy nữa, lạc bây giờ, muốn mua gì không?" Chàng hỏi, giọng nói ôn nhu đầy yêu thương, nhìn nhỏ, nhỏ gật đầu. Nhỏ hít hít mũi chỉ tay tới chỗ bán hồ lô
-"Muốn ăn cái đó sao?"Nàng thật sự là thích ăn như vậy sao, thật là nữ nhân, ôm nàng đến chỗ bán hồ lô, mặt nàng cười tươi rói khi cầm trên tay mình ba cây, thật là...Chàng móc một nén bạc đưa cho người bán hàng
-"Không cần thối" Rồi ôm nhỏ đến chỗ bán son phấn
-"Thiếu gia người xem, đây là loại phấn mới nhất đó, rất phù hợp với phu nhân của thiếu gia" Nghe hai tiếng phu nhân tự nhiên lòng chàng cảm thấy vui vẻ hẳn, còn cái mặt của nhỏ thì đỏ ửng lên, đáng yêu quá muốn ngắt quá đi. Chàng cầm lấy hộp phấn đưa lên mũi ngửi, quả thật rất thơm, mùi hương nhẹ dịu này rất hợp với nàng, chàng gật đầu vừa ý, nhẹ lấy lên một miếng son màu hồng nhạt lên, nàng thích giạn dĩ thứ này rất hợp, và cuối cùng là phấn hồng
-"Bao nhiêu?" Chàng lạnh lùng hỏi
-"Thiếu gia quả có mắt, tất cả ở đây đều là hàng thượng đẳng tổng cộng là 20 lạng bạc.
-"Tuân, không cần đâu, Lan có rồi" Nhỏ nói nhỏ, dù không biết 20 lượng bạc là bao nhiêu như