
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.
g như động tác của Kỷ Tình Vân lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
“Lão đại!” Thiệu Duẫn Cương bất mãn kêu.
“Duẫn Cương, còn không nhanh dẫn Đỗ Lan nhảy đi, đừng đứng canh anh nữa, chỉ bực vào người thôi.” Thiệu Duẫn Thiên nhìn thấy vợ chồng Tôn thị đã lên sàn nhảy mở đầu, một đôi cũng thục nữ danh viện theo sát nhanh nhẹn nhảy bên, nên cười khẽ cổ động cặp oan gia đứng cạnh.
“Anh…” Đỗ Lan chần chừ, không an tâm.
“Đi đi! Chơi thoải mái chút!” Kiên trì bắt hai người phải đi hết, anh hoàn toàn kiên quyết.
Cũng vẫn một câu đó —— hiểu anh ai bằng em. Thiệu Duẫn Cương biết rõ anh cả dưới cái vỏ nhã nhặn thực chất là một kẻ ngoan cố, đã quyết cái gì, không ai lay chuyển được, lập tức khuất phục thở dài. “Bà đàn ông, chúng ta đi nhảy nào!” Đại ca không muốn bị bọn họ coi là trẻ con ba tuổi mà che chở từng ly từng tí.
Nhìn hai oan gia nào đó lề mề lôi nhau ra sàn nhảy rồi, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười ôn hòa, vui vẻ nhìn hai người thân luôn quan tâm đến anh ôm nhau khiêu vũ…
“Bác thật hi vọng có một đứa con trai như cháu.” Bỗng nhiên, lão Tôn cảm khái thở dài, không thể không thừa nhận con trai mình thực sự thua kém người ta! Chỉ nói vừa nãy ba người chạm mặt thôi, nhìn biểu hiện khí độ, còn kém nhiều lắm.
“Bác Tôn, bác khen sai rồi! Lại nói, Minh Vĩ tính cách hiền lành, hiếu thuận, bác cũng nên tự hào khi có một người con như thế.” Cười nhạt, không đồng tình cũng không phủ nhận.
“Là quá nghiêm túc thì đúng hơn!” Nhịn không được lại thở dài, lập tức lấy lại tinh thần. “Cháu trai, lại đây! Bác giới thiệu với cháu… Ơ! Đâu rồi?” Quay đầu lại định giới thiệu, lại phát hiện cô con gái bất trị vốn nên đứng đây không thấy đâu nữa, mặt liền lúc xanh lúc trắng.
“Không sao! Sau này còn nhiều cơ hội.” Cho dù lại giới thiệu ai, đối với Thiệu Duẫn Thiên cũng đều có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trong khi lão Tôn cảm thấy hết sức bực mình, điệu nhạc mềm nhẹ đã kết thúc, nhân lúc bản nhạc tiếp theo chưa bắt đầu, hai vợ chồng Tôn Minh Vĩ, Kỷ Tình Vân đã ưu nhã rời sàn nhảy, trở lại chỗ hai người đang chăm chú quan sát…
“Bạn học, ăn lẻ hả?”
“Giai Kỳ!” Vừa nghe giọng nói trêu chọc quen thuộc, Nhan Hân Lam đã ngẩng đầu từ trong đống đồ ăn, nở nụ cười hài lòng. “Mày đã thoát được rồi hả? Vậy chúng ta đi nhanh đi…”
“Không vội!” Đặt mông ngồi xuống cạnh cô, Trần Giai Kỳ tiện tay lấy luôn sandwich cá trên đĩa trong tay cô cho vào miệng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm cười nói. “Để tao ăn cho no đã, huống hồ… Hô hô, có trò hay để xem, sao lại bỏ đi sớm vậy được!”
“Trò hay?”
“Đúng vậy!” Tay ngọc chỉ thẳng về khoảng nào đó trước mặt, chỗ đang bị mọi người chú ý nhất, cười nguy hiểm. “Nhìn! Lão kia là ông già tao, cái anh đẹp trai ngồi xe lăn là người bị anh cùng cha khác mẹ của tao cướp mất người yêu, rồi hai người cùng trốn ra nước ngoài. Ha ha… Hôm nay sau bao nhiêu lâu hai bên chạm mặt, nhất định là có chuyện thú vị! Tất cả người ở đây dù là người trong giới kinh doanh hay là nhà báo phóng viên cũng đều đợi xem đấy…”
“Gì?” Nhìn thẳng theo hướng cánh tay, Nhan Hân Lam nãy giờ trốn trong góc không để ý xung quanh bỗng dưng mở to mắt, không tự chủ kinh hãi kêu lên một tiếng.
“Có chuyện gì hả? Nhìn thấy người quen?” Phát hiện bạn thân hình như hơi kì lạ, Trần Giai Kỳ nghi hoặc hỏi lại.
“Ừ.” Cuối cùng cũng hoàn hồn, cô nhẹ giọng đáp lại. Không ngờ… Không ngờ anh cả và chị dâu của Giai Kỳ là bạn tốt trong lời anh nói, và cô gái xinh đẹp mà cô từng rất ngưỡng mộ thời thiếu nữ…
Thật là trùng hợp! Hóa ra hôm nay anh cũng đến buổi tiệc này. Gặp lại người mình yêu một thời, chắc hẳn tim của anh còn kích động lắm…
“Ai? Người mày quen là người nào?” Trần Giai Kỳ hiếu kỳ, hào hứng quay đầu tìm kiếm khắp nơi. Rõ ràng những chỗ bạn thân cô thường ngày lui tới, không phải là quán cà phê thì cũng là nhà, ngoài ra đời sống xã hội vô cùng đơn giản, cực kì khép kín, có rất ít bạn bè nên cô đều quen.
“À… anh ấy…” Đang nghĩ có nên nói ra người cô quen là “kẻ đáng thương” trong lời bạn cô không, thì người gây ấn tượng sâu sắc trong cô nhiều năm về trước cũng là người cô hâm mộ vô cùng, cô gái xinh đẹp cao quý đó đang dắt người chồng hiền lành lọt vào màn hình, đi tới bên cạnh xe lăn của anh, còn dịu dàng cúi người xuống, không biết đang nói cười gì vậy?
Nhìn không khác gì khung cảnh mấy năm trước khi hai người còn yêu nhau, chỉ là cô đã không còn cái cảm giác hâm mộ, sẵn sàng chúc phúc đó nữa, ngực không khỏi thắt chặt lại, mũi hơi có cảm giác cay cay, cảm thấy ẩn ẩn đau…
“Hân Lam?” Nhìn thấy cô ấy khác thường giật mình nhìn trừng trừng phía trước, Trần Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn theo ánh mắt sững sờ của cô ấy, cũng không ngờ lại đối mắt với một người khác, ánh nhìn của người đàn ông ngồi trên xe lăn đang nhìn về góc này…
“…Cái dự án đầu tư khu đô thị đó, bác định để Minh Vĩ quản lý. Cháu trai, cháu rất có kinh nghiệm trong việc này rồi, mấy năm trước dự án khu nhà công nghệ cao “Tinh thiên mỹ địa” mà cháu cho khởi công, ngoài ba nhà mà cháu để lại cho