The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015

Lượt xem: 134531

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/531 lượt.

muốn đi tìm chết không bằng, buồn cười.
“Vậy cô thật sự rất vô tình vô nghĩa nha, biết rõ tôi muốn ra nước ngoài, thậm chí ngay cả một câu chúc phúc cũng không nói, tốt xấu gì cũng học chung bốn năm, cô cư xử như vậy đấy sao?” Anh nghe xong có chút buồn bực.
“Anh muốn kiểu chúc phúc gì mà không có, không lo thiếu một câu của tôi!” Còn nói sao, cũng không biết là ai cứ bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, luôn thích chọc tức cô, vừa nghĩ đến mấy ngày tốt nghiệp, ánh mắt làm như không thấy cô của Lục Tình Xuyên, cô đã cảm thấy thực giận.
Biết rõ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, các bạn học đều cầm kính lúp kiểm tra hành động của hai người bọn họ, anh ta còn không hỗ trợ giải thích, hoàn toàn coi thường hành vi của cô, hại cô không biết sau lưng bị cười nhạo khó nghe biết bao nhiêu.
Anh có thể bận rộn cùng một đống bạn học nữ trêu đùa, lại không để ý đến người đáng để ý là cô; hiện tại còn chế giễu, rõ ràng là mình vênh váo, còn mặt dày đòi chúc phúc, trên đời này cũng chỉ có loại người như anh mới làm ra được.
Nghĩ đến đãi ngộ khác biệt của Lục Tình Xuyên đối với cô và các bạn học nữ khác, Lam Vũ Khiết tức giận đến dạ dày muốn thắt nơ.
Đang lẩm bẩm, cô nhìn ánh mắt chớp cũng không chớp của Lục Tình Xuyên, bỗng nhiên ngẩn ra.
Hôm nay cô làm sao vậy? Tại sao vì sự đãi ngộ khác biệt của anh ta mà cảm thấy khó chịu? Cô căn bản không đáng phải tức giận vì sự coi thường của anh ta a!
“Kỳ quái, lời này nghe qua sao có mùi chua?”
Nhất thời thẹn quá thành giận, “Tôi chỉ có thể nói là giá trị PH trong thân thể của anh đang lên cao.” Lam Vũ Khiết nghiến răng nghiến lợi phản kích.
Nhưng mà sau khi an tĩnh lại, cô chột dạ.
Cô để ý gì chứ? Sao lại để ý đến biểu hiện của tên ngạo mạn này? Nhất là sau khi nghe được tin tức anh ta quyết định lưu lại, trong lòng cô lại trào dâng niềm vui sướng trước nay chưa từng có.
Xong rồi, chẳng lẽ cô bị bệnh? Không phải cô cũng trúng độc của Lục Tình Xuyên chứ? Đừng a!
Sờ sờ trán của mình, cô không khỏi chán nản kiểm tra mình có phát sốt hay không.
“Cô làm cái gì vậy?” Anh chú ý tới hành động quỷ dị của cô.
Vội vàng lấy tay từ trên cái trán lạnh lẽo xuống, giấu ra sau lưng, “Không, không có.”
Cô len lén cảnh cáo mình ở trong lòng —— tỉnh lại, trăm ngàn đừng để ý đếnLục Tình Xuyên!
Cửa thang máy vừa mở, Lục Tình Xuyên dẫn đầu đi ra ngoài, Lam Vũ Khiết vẫn còn mien man, hai người bọn họ đều không phát hiện, đối với cái kiểu đi cùng một chỗ này, bọn họ biểu hiện quá mức tự nhiên.
Lam Vũ Khiết sai lầm rồi, hơn nữa còn là mười phần sai!






Cô ngàn không nên vạn không nên, hơn nữa không nên cùng với Lục Tình Xuyên đi ăn bữa trưa kia.
Bữa trưa gì chứ? Món nào cũng ít đến thảm hại, lại đắt đến khiến cho người khác giận sôi, hơn nữa toàn bộ quá trình dùng cơm, cô cơ hồ tức giận Lục Tình Xuyên đến dạ dày thắt lại, căn bản chẳng biết mình đang ăn cái gì, còn thiếu anh ta ân tình một bữa cơm.
Kết quả quá tốt, nghiêm chỉnh cả buổi chiều, cô bị đại thiếu gia hù nói có công tác lớn gì, muốn mượn đi hỗ trợ, cô ngốc nghếch thông báo với chủ quản, kết quả lại là bị chiêu mộ đi làm nữ công nhân vệ sinh! Ở trong văn phòng mới của Lục Tình Xuyên, khúm núm dùng lao động trả lại khoản nợ bữa cơm trưa.
Đại thiếu gia này là quỷ trời sinh thích sạch sẽ, biết anh đến, công ty sớm đã mời chuyên gia chuẩn bị tốt một gian phòng làm việc mới tinh, anh ta lại kén cá chọn canh nói không đủ sạch sẽ, phải tự mình giám sát đảo qua một hồi mới bằng lòng dừng tay.
Đương nhiên không thể để đại thiếu gia như anh tự mình ra tay, cho nên cô trở thành osin số khổ.
“Đúng cái đầu cô, lau lại!” Một giây sau anh xoay người sang chỗ khác, liều chết nhịn ước muốn cười trộm xuống.
Chính là như vậy, anh ta đúng là một lão đại khó chịu, Lam Vũ Khiết lập tức làm lại từ đầu, rõ ràng trong văn phòng đều sạch sẽ đến cả một sợi tóc cũng không có, lại khiến cô lao động ròng rã, hao tổn hết thể lực cả buổi chiều.
Thật vất vả đợi đến lúc tan ca, Lục Tình Xuyên mời cô cùng dùng bữa tối, khiến cô sợ tới mức tông cửa xông ra, không bao giờ muốn bởi vì một bữa cơm mà ra bán mình nữa.
Lam Vũ Khiết bụng đói kêu vang, cả người đau nhức kéo bước chân tập tễnh, thong thả đi đến trạm xe điện ngầm.
Vừa đi qua cửa một công ty bách hóa lớn thì một trận mùi thơm bức người đánh úp lại.
“Vũ Khiết, là bạn sao? Thật là bạn rồi!” Giọng nói cao chót vót của Kỷ Như Vân từ trong đám đông vang lên.
Thấy bộ mặt kinh hỉ lại sáng lạng kia, Lam Vũ Khiết kinh ngạc.
Cô và Kỷ Như Vân quả thật học chung bốn năm, nhưng mà, cô xuất thân bình thường, giữa hai người hẳn là không có bao nhiêu giao tình mới đúng.
Hơn nữa, các cô bất quá mới tốt nghiệp hơn nửa tháng, có cần thiết diễn khoa trương giống như mười năm tám năm không thấy không?
“Làm sao vậy, sắc mặt bạn không được tốt, vừa tan ca sao?” Kỷ Như Vân nhìn mặt cô một cái, ngoài ý muốn mở miệng săn sóc hỏi thăm.
Đúng, cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.