Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Mễ Đồng

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134810

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/810 lượt.

ỉ nhục cái giẻ lau thế, hắn dễ thương bằng cái giẻ lau không? Giẻ lau còn có thể phục vụ cho con người, hắn ta thì có thể làm được những gì cho người khác?" Thật tức cười, tôi còn chưa tức giận thì hắn có tư cách gì để tức giận chứ? Đáng chết!
"Đừng như thế được không, Đa Lâm, các cậu đã là hàng xóm láng giềng của nhau 12 năm rồi, cho dù không thành người yêu của nhau được thì cũng là bạn mà, cậu đừng có cứ trách móc người ta mãi thế! Như thế Thừa Tầm tội nghiệp lắm, hơn nữa tớ cảm thấy cậu ta dễ thương hơn cái giẻ lau nhiều !"
"Này! Rốt cuộc cậu đã biết những gì? Cậu ta to đầu thế rồi tớ làm sao trách móc gì được? Còn nữa, cậu ta vốn chẳng đáng yêu bằng cái giẻ lau, cậu ta chưa từng giúp mẹ lau bàn mà! Cậu ta vừa lười vừa dơ vừa ích kỷ vừa vô liêm sỉ vừa tự cho mình luôn luôn đúng!"
Trịnh Hiểu Anh cái tên luôn bênh vực người ngoài này, tức chết mất thôi! Tức chết mất thôii! Huyết áp của tôi, tim của tôi!
"Thế thì cậu ta tốt hơn cái giẻ lau, giẻ lau vừa hôi vừa rách rưới, nhà cậu có dùng tấm giẻ lau rách đó để lau bàn không? Sao cậu có thể nói thế được?"
"Trịnh Hiểu Anh! Sao cậu đáng ghét thế, cậu không muốn sống tốt với tớ nữa phải không? Vậy hắn ta dễ thương như cục c... à?" Ối... cái này... có phải hơi nói quá rồi không?
"Được rồi được rồi, không nói nữa không nói nữa! Cậu có biết mai là ngày gì không?" Hở... làm gì thế? Sao mình hỏi đông nó lại trả lời tây.
"Ngày gì?" Tôi thờ ơ hỏi.
"Đồ ngốc! Đúng là chịu không nổi cậu, tự đi xem lịch đi, bye bye!"
"A! Này..."
"Tút tút tút tút..."
Cái gì thế này! Cứ cúp máy thế à? Rốt cuộc cậu ta gọi điện đến để làm gì? Chẳng hiểu cái quái gì cả, thần kinh cậu ta bị loạn rồi à? Hư...
Ngày mai? Ngày mai có thể là ngày gì nhỉ? Hình như có vẻ rất quan trọng... tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vội vã nhảy xuống giường xem lịch để bàn.
Ngày mai là mười sáu... tháng chín... đột nhiên tôi nhìn thấy ngày mười sáu được tôi vẽ một vòng tròn đỏ bao quanh, ông trời ơi, mai là sinh nhật của Thừa Tầm!
Sao tôi lại không nhớ chứ? Ối! Thượng đế ơi, cám ơn cậu Hiểu Anh, nếu không phải cậu gọi điện thoại đến, quả thực mình không nhớ ra rồi, ngày quan trọng như vậy... hư... tôi đúng là đáng chết mà!
Thực ra...
Thực ra quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi... là một tấm khăn quàng cổ tôi đan mất 3 tháng trời, màu trắng mà Thừa Tầm thích nhất, sắp đến mùa đông rồi, cậu ấy sợ lạnh như thế...
Nhưng mà, món quà cậu ấy mong nhận được, chắc không phải là khăn quàng cổ tôi đan chứ? Chắc là quà của Thành Vũ Tuyết mới đúng...
Nhưng, tôi đã phải cực nhọc vất vả học theo mẹ tôi, hơn nữa lại là học qua đường điện thoại quốc tế, phải gọi điện thoại mất tới ba tiếng tôi mới học được... Thừa Tầm à, xin lỗi, có phải là mình không nên khiến cậu có bất kỳ áp lực nào không? Có phải mình nên từ bỏ cậu không? Một người được yêu mến như cậu, đã có bạn gái như cậu, sao có thể hiểu được tâm tình của mình chứ...
Cậu, làm sao biết được mùi vị của tình đơn phương... Mới nghĩ đến đây thôi, trái tim tôi đã chìm xuống tận vực sâu rồi.
Tôi và Thừa Tầm... thật sự, thật sự chỉ có thể là thanh mai trúc mã suốt đời sao?
Chỉ có thể là... thế này mà thôi sao?
Tôi không cam tâm! Thừa Tầm mà từ nhỏ tôi đã ở bên cạnh... muốn tôi đem cậu ta tặng cho người con gái khác, tôi không cam tâm! Tôi sẽ không cam tâm đâu...






Tại Sao Anh Không Là Cậu Ấy ?
“Thím ơi, có thể giúp cháu sửa dải khăn quàng cổ này ngắn đi năm phân được không?” Tôi cầm chiếc khăn quàng màu trắng đến tiệm giặt quần áo nằm dưới tòa nhà của chúng tôi.
“Năm phân à? Cái đó, thím thấy hay là sửa ngắn đi mười phân, chứ nếu có năm phân thì cháu quàng vẫn còn dài quá đấy!” Bà thím nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới ước lượng, nghiêm túc đưa ra ý kiến.
“Thím ơi, không phải cháu quàng mà, là tặng cho người khác đó.” Nói thật, tôi rất không tình nguyện đem chiếc khăn này tặng cho Thừa Tầm, vì căn cứ theo những gì tôi hiểu biết về tên đó thì hắn chưa từng trân trọng đồ tôi tặng hắn bao giờ, chắc chắn còn cười tôi một trận đã đời nữa chứ.
“Ồ, vậy à, thế thì người đó chắc cao hơn cháu nhiều nhỉ?” Bà thím dường như chẳng hề tin lời tôi nói… hic…
Đột nhiên, một cánh tay to lớn chẳng biết của ai nặng nề vỗ vỗ lên vai tôi.
“Á!” Tôi hốt hỏang kêu lên một tiếng nhảy lùi ra tránh.
“Sao vậy? Cậu đang trốn quỷ à?”
“A, là Chính Hạo à, hu… ha ha… tớ còn cho rằng thật sự có quỷ chứ! Ha ha!” Hừ, tên này làm trò gì thế, làm tôi giật mình chết khiếp đây này.
“Hì hì, tớ thấy thì trong tim có quỷ thì có.” Chính Hạo cố ý nhướn mày nhướn mắt, còn cốc lên trán tôi một cái.
“Xì… cậu mới là có quỷ trong tim ấy.” Nói thật, chính xác là trong tim tôi có quỷ… có điều tôi đếch sợ cậu ta nghe thấy, hừ hừ! Đóan rằng cậu ta cũng đánh chẳng nổi tôi đâu!
“Trong tim tớ có trái tim ngọt ngào, nào có quỷ đâu, trong tim tớ chỉ có trái tim ngọt ngào thôi!”
Trái tim ngọt ngào á? Ặc… gì thế này!
“Trái tim ngọt ngào? Cái gì?