XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Mễ Đồng

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134829

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/829 lượt.

! Không thèm che giấu nữa, cũng không lừa gạt nữa!
Ding doong… ding doong…
Ngón tay tôi đang run rẩy không ngừng ấn nút chuông cửa, chưa đợi tôi bình tĩnh trở lại thì cửa đã mở xịch ra trong thoáng chốc! Cùng lúc đó, vẻ mặt ngạc nhiên của Hiền Chu xuất hiện trước mắt tôi.
“Đa Lâm? Sao lại là cậu? Chẳng phải cậu đi làm sao? Sao lại đến nhà tớ thế này? Sao mà cũng chẳng gọi điện…” Không đợi Hiền Chu hỏi xong, tôi không nói năng gì xộc vào nhà.
“Chính Hạo đâu? Hiền Chu, Chính Hạo đang ở đâu?” Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Hiền Chu, tôi mở tung cửa các phòng tìm kiếm, nhưng vẫn chẳng thấy bóng cậu ta đâu cả!
Ở đâu? Ở đâu? Chính Hạo cậu ấy đang ở đâu?
“Đa… Đa Lâm, cậu, cậu bị sao vậy? Chính Hạo… vừa ra ngoài mua đồ rồi…” Hiền Chu như bị dáng điệu điên cuồng của tôi dọa cho chết khiếp, đến trả lời cũng lắp ba lắp bắp.
“Vậy cậu ấy phải bao lâu mới về? Nhanh chứ hả? Hả? Hay là lâu lắm mới về?” Tôi hỏi liên tục.
“Đa Lâm… cậu… bị sao vậy ?”
Đúng vào lúc lòng dạ tôi đang rối bời thì cửa lớn của nhà đột ngột mở ra, tôi nghe thấy tiếng Chính Hạo đang gọi lớn ngoài cửa.
“Hiền Chu yêu dấu! Anh về rồi đây! Ha ha, bánh nướng đã mua về rồi này!”
“Chính Hạo! Cuối cùng anh cũng về rồi! Đa Lâm cậu ấy…” Hiền Chu cuống quýt chạy đến bên cạnh.
“… Đa Lâm? A! Đa Lâm… cậu đến rồi…” Chính Hạo nhìn thấy tôi đang đứng một bên, rất nhanh chóng đã phát hiện ra vẻ mặt tôi không giống ngày thường.
“Cậu sao vậy?” Chính Hạo nhíu mày, hơi ngẩn ngơ hỏi.
“Chính Hạo, hôm nay tớ tới đây là có việc muốn tìm cậu! Cậu có thể nói tớ biết rốt cuộc là có chuyện gì không?” Tôi nói thẳng với cậu ấy ý muốn của mình.
“Cậu… cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ?” Chính Hạo liếc nhìn Hiền Chu đứng cạnh một cái, lại nhìn nhìn tôi, hình như đã ý thức được gì đó, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ.
“Chuyện của Thừa Tầm!” Tôi dứt khoát nói.
“Ch… chuyện của Thừa Tầm á?” Hiền Chu có phần nghi ngờ hỏi lại.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì của Thừa Tầm?” Chính Hạo đặt túi xách trong tay xuống, chậm rãi bước đến trước mặt tôi.
“Tất cả! Chính Hạo, cậu chắc chắn là biết hết tất cả, đúng không? Chuyện xảy ra trong ba năm nay của Thừa Tầm! Chắc chắn cậu và cậu ấy đang giấu giếm tớ đúng không?”
“Đa Lâm, chuyện này…” Chính Hạo có vẻ khó xử trốn tránh ánh mắt truy hỏi của tôi.
“Chắc chắn là cậu biết! Cậu nhất định biết chuyện này! Van xin cậu nói cho tớ nghe! Xin cậu nói tất cả cho tớ biết được không?”
“Tớ… tớ đã nhận lời Thừa Tầm là có chết cũng không nói ra rồi, đặc biệt … đặc biệt là cậu đó, Đa Lâm…”
“Tớ đã lờ mờ nhận ra rồi, Chính Hạo, cho dù cậu không nói tớ biết, tớ cũng sẽ tự mình nghĩ ra cách để điều tra! Vả lại… tớ cũng có thể đoán ra, Thừa Tầm cậu ấy… cậu ấy trong ba năm nay không hề ra nước ngoài.”
“Cậu… sao cậu lại biết?” Chính Hạo tròn mắt nhìn tôi như thể không tin nổi tôi lại có thể đoán ra.
“Xin cậu đấy, nói hết cho tớ nghe, được không? Chẳng lẽ cậu muốn tớ phải quỳ xuống mới đủ để nói tớ biết sao?” Tôi van xin Chính Hạo vô cùng thành khẩn.
“Chết tiệt! Nếu đã như thế… nhưng… nhưng sớm muộn gì cậu cũng biết thôi! Đã không thể giấu nổi nữa rồi…” Chính Hạo cau mày chửi nhỏ, sau đó rất kiên quyết nhìn tôi, “Được rồi, tớ sẽ nói hết cho cậu biết!”
“Thật không?” Tôi kinh ngạc vui sướng vạn phần hét lên.
“Ừ! Chúng mình vào phòng đi rồi nói chuyện! Việc này, cũng chỉ có cậu và Hiền Chu là không biết thôi!”
“Hả? Hả? Tóm lại là chuyện gì chứ?” Hiền Chu cũng sốt ruột kêu lên.
“Đợi một lát, em cũng sẽ biết thôi mà.” Chính Hạo lạnh lẽo.
Trong phòng.
“Đa Lâm, cậu đã bình tĩnh lại chưa?” Chính Hạo ngồi đối diện với tôi, mà ngồi cạnh tôi là Hiền Chu.
“Ừ, ừ! Tớ đã bình tĩnh lại rồi, bây giờ cậu có thể kể hết cho tớ nghe chứ?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Ừ… được thôi, tớ sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho cậu nghe.” Chính Hạo thở dài, nói một cách buông xuôi.
“Ừ! Cậu nói đi!”
“Nói thật là, tớ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, vì chuyện này quả thực rất dài dòng, dài đến nỗi khiến người ta muốn quên cũng không quên được!”
“Không sao, tớ rất rảnh để nghe cậu kể, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thừa Tầm thì tớ nhất định sẽ kiên nhẫn nghe cậu kể! Xin cậu đó, Chính Hạo!”
“Huhm… tớ biết rồi!” Chính Hạo gật nhẹ đầu với tôi, tim tôi thoắt chốc như bị cậu ta bóp chặt lại.
“Được, cậu nói nhanh đi!”
“Đa Lâm… cậu… cậu có biết vì sao Thừa Tầm lại ghét cái tên Khương Tải Hoán đến thế không?” Chính Hạo do dự hồi lâu rồi cuối cùng mới chậm rãi mở miệng.
Tôi nghĩ thật kỹ, nhưng sau đó lắc mạnh đầu.
“Tớ không biết, tại sao thế?”
“Thật ra, chuyện này phải nói đến cả năm năm trước, lúc mà chúng mình còn học cấp 2 đó, tớ và Thừa Tầm còn có cả Vũ Thành đã quen biết Khương Tải Hoán rồi.”
“Các cậu… đã quen biết Khương Tải Hoán tiền bối từ lâu lắm rồi?”
“Đúng thế, không sai! Khương Tải Hoán lớn hơn bọn tớ một tuổi, là đàn anh của bọn tớ, có lẽ cậu không nhớ nhưng lúc đó, Thừa Tầm và Khương Tải Hoán rất thân nhau, hai người thường xuyên đi với nhau, đối với nhau như những người bạn tốt.”
Ô… th