
Tác giả: Mễ Đồng
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134818
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/818 lượt.
br>Trong một lúc, chúng tôi đều trầm mặc.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, thổi tung mái tóc mềm mượt của Thừa Tầm, cậu dường như đang chìm vào nỗi đau thương nào đó.
“Thừa Tầm, cậu muốn tớ phải chết đúng không? Cậu muốn khiến tớ không thể ngẩng mặt lên trước cậu mới làm thế phải không?”
Chầm chậm, Thừa Tầm cuối cùng cũng quay đầu lại, có đôi chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Doãn Đa Lâm…”
“Cậu đừng diễn kịch nữa!! Hàn Thừa Tầm! Cậu từ đầu đến cuối đều là diễn kịch, tất cả mọi chuyện cậu đều lừa dối tớ! Tại sao phải thế hả? Tại sao không nói với tớ cậu đã vì tớ mà bị vào trại giam thanh thiếu niên chứ? Tại sao cậu không nói nguyên nhân cậu ghét Khương Tải Hoán? Tại sao cậu không nói với tớ toàn bộ sự thật? Tại sao cứ mãi giấu giếm tớ hả? Chẳng lẽ trong lòng cậu tớ là con người không đáng tin thế sao?” Tôi dùng hết sức lực bản thân, gào lên điên cuồng với Thừa Tầm… dùng ống tay áo lau vết nước mắt trên mặt thật nhanh.
Thừa Tầm nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi. Cậu ấy dường như không dám tin là tôi lại biết tất cả, ánh mắt cậu đột ngột lay động, tròng mắt bắt đầu đỏ lên.
“Cậu… sao cậu lại biết được?” Thừa Tầm giống như một đứa trẻ nói dối bị bắt quả tang, hoang mang nhìn tôi, giọng nói nghèn nghẹn run run hỏi.
“Cậu hy vọng tớ mãi mãi không biết được, đúng không?”
Thừa Tầm cứng giọng.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu, lại thở ra.
“Tại sao đi nói cho người khác biết mà lại không nói tớ nghe? Là ai đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lừa dối tớ, là ai đã nói hả… Dù thế giới có tận thế, dù cả trái đất tuyệt diệt, cũng sẽ luôn ở bên tớ… là tên ngốc nào đã nói ra mấy câu đó rồi lại len lén bỏ tớ đi suốt 3 năm, là cậu đó! Hàn Thừa Tầm, là cậu! Tất cả đều là cậu!”
“…” Tên đó mím chặt khóe miệng, trong mắt có ánh nước lấp loáng.
“Cậu muốn tớ phải dùng cái chết để báo đáp tất cả những gì cậu đã làm cho tớ hả? Cậu muốn thế phải không? Nhưng mà… cho dù tớ có chết, cho dù tớ có chết mười lần thậm chí nhiều lần hơn nữa cũng không thể báo đáp nổi tất cả những chuyện đó! Tớ… tớ vốn chẳng thể nào ngẩng mặt lên trước cậu được rồi! Tớ vốn không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa rồi! Cậu đã vì tớ làm nhiều như thế… tớ phải làm sao đây? Cậu nói tớ biết phải làm sao đi?”
“Đừng nói nữa…” Thừa Tầm nhắm hờ mắt như cố che giấu những giọt lệ, nhưng cho dù như thế thì những giọt nước mắt cũng không thể kiềm chế nổi mà rơi tí tách xuống mặt cát.
Lần đầu nhìn thấy Thừa Tầm rơi lệ…
“Cậu đang khóc sao, Thừa Tầm?” Tôi cẩn thận dè dặt hỏi, trong tim đau nhói.
Thừa Tầm vội vã ngẩng đầu lên, cố gượng cười đầy khó khăn và ảo não: “Không có, tớ không khóc, thật ra cũng chẳng sao, những chuyện đó cậu không cần bận tâm, đã là quá khứ rồi, tất cả đều đã qua rồi, nếu… nếu cậu cảm thấy những chuyện đó mang đến áp lực và phiền phức cho cậu thì cậu hãy quên hết đi, chẳng sao đâu mà.”
Nghe thấy hơi thở phập phồng của Thừa Tầm, nước mắt tôi đau khổ rơi xuống.
“Được rồi mà, Doãn Đa Lâm, quên hết tất cả đi, xem như chưa có gì xảy ra cả, xem như chỉ là một giấc mơ thôi… Đừng đau buồn, cũng đừng thấy ghét bỏ, tớ cũng sẽ không đòi hỏi gì cậu đâu, làm những chuyện này vì cậu là tớ tự cam tâm tình nguyện, vì là vì cậu, cho nên dù là làm gì tớ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc vô bờ.” Thừa Tầm nhìn tôi sâu lắng, dịu dàng nhưng bi thương, ánh mắt nóng bỏng như lửa của chúng tôi giao nhau giữa không trung, giống như biển lớn đau buồn.
“Hàn Thừa Tầm, chúng ta đều là những đứa ngốc… là đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất thế gian này…” Tôi cố gắng nói, nghèn nghẹn, như nói không hết những điều muốn tỏ bày.
“Đúng thế, là đồ ngốc, là đại ngốc, là đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất thế giới…” Thừa Tầm lẩm bẩm lặp lại.
Tại sao… tại sao lại thế này? Tôi và Thừa Tầm rõ ràng yêu mến nhau sâu đậm thế, tại sao lại không ngừng làm tổn thương nhau, trốn tránh nhau… Chúng mình rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao mà phải ngốc như thế? Ngốc… là đồ ngốc… là đồ đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất dưới gầm trời này…
Tôi phải nói thật với Thừa Tầm, tôi phải nói hết cho Thừa Tầm nghe tất cả tình cảm của mình, tôi không muốn lại sai một lần rồi sai mãi như thế nữa!
Tôi chùi khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào mắt Thừa Tầm.
“Em yêu anh, Thừa Tầm.”
“…” Thừa Tầm như bị sét đánh trúng, nhìn tôi vẻ như không tin nổi.
“Cậu… cậu nói gì thế?”
“Hàn Thừa Tầm, em chưa từng nói với bất kỳ ai, em không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa, cũng không muốn lừa dối người khác nữa. Thừa Tầm, em thích anh, luôn luôn thích anh, trước đây đã thích, bây giờ vẫn thích, và sau này cũng sẽ mãi thích anh, em sẽ mãi mãi mãi mãi yêu thích anh.” Cuối cùng tôi cũng không kiềm được nữa, bật ra bí mật đã từ rất lâu luôn chôn giấu trong lòng.
Tất cả đều như ngưng đọng hẳn lại, Thừa Tầm mở to mắt nhìn tôi chăm chú, dường như không dám tin mình vừa nghe thấy gì.
“Em nói lại đi.”
“Chẳng phải anh đã nghe rồi sao?”
“Anh… anh muốn xác nhận thêm lần nữa.”
“Em thích anh, em yêu anh…”
“Em… em đang đùa sao? Em muốn anh vui phải không?”
“Anh n