
Tác giả: Mễ Đồng
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134792
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/792 lượt.
ức đỏ như phải bỏng.
“A… ông ơi, Thừa Tầm… hai người làm sao thế hả? Có chuyện gì xảy ra? Trời… chảy máu rồi, Thừa Tầm, con đừng thế được không?” Lúc này, mẹ của Thừa Tầm – Giang Mỹ Trân – nghe được tiếng động trong phòng khách, cuống quýt chạy ra.
Bà hơi căng thẳng tiến lại gần Thừa Tầm, nhưng lại bị Thừa Tầm lạnh lùng gạt ra: “Đừng tới gần tôi!”
“Thừa Tầm…” Giang Mỹ Trân sắc mặt khó chịu gọi.
“Mày… thằng nhóc này dám nói chuyện với mẹ mày thế hả!” Hàn Hạo Thành tức giận quát.
“… Đủ rồi, thật sự đã quá đủ rồi.” Thừa Tầm nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo quẳng lại một câu sau chót, quay ngoắt người tiến vào phòng mình.
“Mày… thật càng ngày càng chẳng ra cái giống gì! Thằng oắt con hư hỏng, có chuyện gì mày cũng đừng thò mặt ra! Tốt lắm, tốt lắm! Sau này mày không cần về cái nhà này nữa!” Ngoài cửa, Hàn Hạo Thành kéo dài giọng quát lên ầm ầm.
Thừa Tầm chau chau mày, nhào đến vùi đầu vào chiếc giường mềm mại.
Hừ… đây chính là nhà của cậu sao? Đây chính là những người gọi là “bố” và “mẹ” của cậu à? Tại sao lại thấy đau khổ thế này?
Cậu… rốt cuộc có được một ngôi nhà đúng nghĩa hay không?
Cổ họng Thừa Tầm nghẹn lại, cậu đưa tay ra, chầm chậm bịt chặt hai mắt, thở ra một hơi thật dài:
“Đa Lâm…”
“Quý khách đi ạ!” Chị nhân viên bán hàng trong siêu thị nhiệt tình nói.
Hàn Thừa Tầm, tất cả đều là do cậu làm ra, Vũ Tuyết Vũ Tuyết, cậu chỉ biết có mỗi mình con bé Vũ Tuyết, phí công tớ bao nhiêu năm nay thầm thương trộm nhớ cậu, đáng ghét! Quá đáng quá mà! Vì cậu mà tớ khóc đến hai mắt đỏ quạch như hồ đào đây, nếu như có thể, tớ thật muốn trước kia chưa hề quen biết cậu! Tớ thật muốn từ trước tới nay chưa hề thích cậu!
Hừ hừ hừ hừ!
Trên đường tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khó chịu.
Đúng thế, khi con trai thất tình thì cái họ cần là thời gian và một người con gái khác, nhưng điều con gái chúng tôi cần chính là khóc một trận xong thì về nhà uống rượu, nên tôi đã mua một túi đầy bia, để chúc mừng cho sự thất tình ngày hôm nay…
Đúng, tối nay uống rượu xong phải chấn chỉnh lại, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là quên sạch sẽ tên kia! Đúng ! Đúng!
Chính thế! Chính thế!
Doãn Đa Lâm, quên cái tên hư đốn Thừa Tầm đó đi! Đừng nhớ đến hắn ta nữa, đừng gặp hắn ta nữa, đừng hy vọng gì ở hắn ta nữa!
Đúng thế, quên hết tất cả về hắn ta đi! Quên sạch sẽ luôn! Tất cả đều quên hết! Chỉ nghĩ đến khuyết điểm của hắn! Quên hết mọi ưu điểm của hắn!
Đúng! Thừa Tầm cậu ta rất lười, không hề biết làm việc nhà! Cậu ta lại ở dơ, việc ghét làm nhất là giặt bít tất của chính mình! Hơn nữa cá tính cậu ta rất tồi, hễ động đến là sửng cồ lên như con nít! Còn nữa! Còn rất nhiều rất nhiều…
Nhưng mà… tại sao, đến cả khuyết điểm của hắn mình vẫn cảm thấy thích thế?
“Này, này! Gì thế này… Này!”
Lúc này, tôi nghe thấy sau lưng mình vọng tới một tràng tiếng gọi quái dị, đang kêu tôi à?
Hừ… sao có thể được! Nhất định là bị Hàn Thừa Tầm hại đến mức tinh thần hỗn loạn rồi, nếu không làm sao tôi có thể thấy ảo giác được, thêm nữa gần nhà chúng tôi đâu có người nào đặc biệt thân thuộc, tất nhiên ngoài cái tên đáng chết kia ra, nhưng mà, bây giờ tám phần mười hắn đang ở bên cạnh Vũ Tuyết bảo bối của hắn rồi.
“Đúng rồi! Nhớ ra rồi…! Đa… Doãn Đa Lâm!”
Í? Doãn Đa Lâm? Đây chẳng phải tên mình sao? Quả nhiên đang gọi mình à? Ừ… giọng nói này hình như nghe quen quen, nghe ở đâu rồi nhỉ.
Tôi hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, ôi mẹ ơi! Người mà tám gậy cũng đánh không nổi đây mà… Sao anh ta lại có mặt ở đây? Thượng đế ơi! Đừng đối xử tàn nhẫn với con có được không?
“Chào… chào anh!” Tôi cố giấu túi bia ra sau lưng, sau đó rất miễn cưỡng chào hỏi anh ta.
Chắc các bạn lúc này đã đoán ra anh ta là ai rồi phải không, chẳng sai chút nào, hu hu hu hu! Đúng! Anh ta là Khương Tải Hoán!
“Tôi gọi cô không nghe thấy à? Kỳ quặc, cô ở gần nhà Thừa Tầm hả?” Khương Tải Hoán thở hồng hộc hỏi, chỉ chỉ tôi, sao anh ta lại có vẻ hơi hưng phấn thế?
Không phải chứ, anh ta thấy vui vì gặp mình à?
“Phải… đúng thế, hà hà hà hà, nhà tôi và nhà Thừa Tầm rất gần, a, đúng rồi! Tiền bối sao chỉ ở đây có một mình vậy?” Nói thực, tôi rất sợ cái tên thâm hiểm gian ác này.
“Không phải, bạn tôi đều trong siêu thị, tôi chỉ thấy bóng ai rất giống cô, sau đó mới đuổi theo, không ngờ lại đúng là cô!” Khương Tải Hoán cười rất thân thiện nói vậy, nhưng tôi cảm thấy anh ta cười giả quá.
“Ô… thế à, ha ha ha ha!” Làm gì thế? Mình đang cười ngốc nghếch cái gì? Nhưng tôi thật rất mong Thừa Tầm mau đến đây, cứu tôi với, Thừa Tầm, cậu sẽ như là thiên sứ vậy! A men a men!
“Thừa Tầm sẽ không đến chứ?”
“Ố? Sao?” Mẹ ơi! Sao anh ta lại biết mình đang nghĩ gì chứ? Chẳng lẽ anh ta có siêu năng lực? Quỷ vương kinh khủng chuyển thế chăng? Trời ơi!!!
“A, ha ha, tôi muốn hỏi là, Thừa Tầm bình thường có đến đây không? Mua đồ gì gì ấy.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Tôi ra sức gật đầu. Hu… hu… quả là dọa tôi chết khiếp, nhưng sao anh ta lại nói mấy câu thừa thế, Thừa Tầm