Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Tác giả: Băng Lan Tuyết Tử

Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015

Lượt xem: 134324

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/324 lượt.

Cả bệnh viện chìm trong yên tĩnh ngoài kia gió đêm trêu đùa mấy chiếc lá khô phát ra âm thanh xào xạc, mọi thứ đã ngủ yên chỉ còn chiếc đồng hồ vẫn nhấc từng chiếc kim một cho đến khi ba chiếc kim cùng điểm đúng 12 giờ.
Đôi mắt ngủ say của Lâm Thiên Vũ nặng nề mở ra mọi thứ chỉ là một màu trắng mờ nhạt hắn đang ở bênh viện sao? Đan Tâm đâu rồi, hắn phải tìm Đan Tâm. Lâm Thiên Vũ gỡ kim truyền dịch trên tay ra loạn choạng bước xuống giường, lúc lăn xuống dốc đầu hắn bị va đập nhẹ đến bây giờ vẫn còn đau. Tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều truyền vào tai Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật là hắn cuống cuồng như vậy để làm gì chẳng phải Đan Tâm đang ở cạnh hắn hay sao, chỉ là nằm trên bệnh khác thôi. Nhẹ tay hết sức có thể kéo ghế ngồi cạnh giường Đan Tâm, hắn thích nhìn cô ngủ. Vuốt lại mấy sợi tóc lào xòa trên trán cô, mọi chuyện đều qua rồi từ nay sẽ không còn gì có thể ngăn cản hắn ở cạnh cô nữa.
"Ưm..."
Đan Tâm bị quấy rầy nhăn mặt trở mình nhưng không tỉnh lại, hắn làm sao có thể quên cô là heo lười lúc trước để gọi được cô dậy hắn không biết phải tốn bao nhiêu công sức nhưng không sao dù cô có lười cũng chỉ mình tôi thấy.
Sáng hôm sau Lâm Thiên Vân, Cố Mĩ Yên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng tới bệnh viện. Lâm Thiên Vân mở cửa định bước vào đã đứng yên như tượng, con trai ông tỉnh từ lúc nào nhưng thế này thì...
"Lần này thì được rồi."
Lâm Thiên Vũ đen mặt, nhân lúc quân địch không để ý ngồi lên giường giữ lấy gáy cô tùy tiện vừa hôn vừa cắn, để xem lần sau em có dám nghịch hay không.
Lâm Thiên Vũ buông Đan Tâm ra vừa lòng nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cười có chút sở khanh.
"Anh...anh... anh..."
Đan Tâm vừa nói vừa thở, rất không cam lòng không lẽ cô cứ bị anh cưỡng hôn mãi sao. Lão thiên sao ngài lại bất công như thế... con ghét ngài.
Gương mặt của Lâm Thiên Vũ một lần nữa áp sát mặt Đan Tâm, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang chiếm lấy từng tế bào trên mặt cô bất giác mặt cũng đỏ theo.
Hai gương mặt chỉ còn cách nhau vài mi li mét.
"Anh làm sao hả?"
Anh bỉ ổi, vô liên sỉ. Anh đánh lén em.
Cô thật sự rất muốn hét lên như thế nhưng cô biết nói ra sẽ có chuyện gì đang đợi cô ở phía trước. Biết làm sao được số trời đã định cô chỉ có thể bị anh bắt nạt.
"Mẹ, chúng ta trở thành người vô hình rồi."
Lâm Thiên Vũ nhìn ra cửa, trong phòng có thêm người từ lúc nào.
Đan Tâm ngượng chín mặt, cô tỉnh dậy trước nhưng không phát hiện có người đi vào thật mất mặt mà. Cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lâm Thiên Vũ khẽ ho vài tiếng quay mặt sang nhìn gương mặt đỏ như cà chua chín của Đan Tâm không khỏi buồn cười, em ngượng ngùng cái gì chứ.
"Mọi người đến sao không lên tiếng."
Cả bốn người ngồi xuống ghế ghế trong phòng ánh mắt tập trung hết trên người Đan Tâm.
Đan Linh che miệng cười khúc khích, hạnh phúc quá đi mất.
"Tại thấy hai người như vậy nên..."
Nói chưa hết câu lại cười, không ngờ chị dễ bị bắt nạt như vậy.
"Nhìn hai đứa như thế này ai mà nghĩ hai đứa vừa đi dạo ở chỗ Diêm Vương về chứ."
Sau mọi chuyện Cố Mĩ Yên đã không còn phản đối nữa, không chỉ vì Đan Tâm là con của Hiểu Hiểu mà còn vì con trai bà đã yêu Đan Tâm đến mức si mê tuyệt đối đến cả mạng cũng không cần nữa rồi.
Đan Tâm vuốt lại mái tóc hơi rối muốn bước chân xuống giường.
"Con ngồi yên đi, bác sĩ nói con bị động thai phải nghỉ ngơi nhiều."
Động thai...Đan Tâm ngoan ngoãn ngồi trên giường. Hai tay đặt lên bụng, chỉ mới ba tuần thôi cô không muốn mất đứa nhỏ.
"Mẹ và Đan Linh đến Bắc Kinh khi nào?"
"Ngay sau hôm con bị bắt cóc."
Đan Linh mon men lại gần ngồi xuống giường bệnh của Đan Tâm.
"Chị, em có chuyện này rất thú vị chị có muốn nghe không?"
Nhìn gương mặt thần thần bí của Đan Linh, Đan Tâm có chút tò mò muốn biết.
"Muốn."
"Chị bị bắt cóc nên chưa biết mẹ và ba mẹ anh Thiên Vũ có quen biết từ trước đúng không?"
Có quen biết, cô làn đầu tiên nghe nói chuyện này khẽ liếc mắt sang nhìn Lâm Thiên Vũ thấy anh gật đầu mới tin hoàn toàn. Trùng hợp thật.
"Hơn nữa..."
Đan Linh cười thầm, đây mới là chuyện thú vị.
"Hơn nửa sao em nói nhanh đi, úp úp mở mở."
"Chị à, em phát hiện chị ngày càng thiếu kiên nhẫn nha."
Đan Tâm đen mặt, đây có phải là muốn đùa với cô.
Nhìn gương mặt đã đen đi trông thấy của Đan Tâm trái tim bé nhỏ của Đan Linh không khỏi nhảy nhót vài cái, phụ nữ có thai rất dễ cáu giận xem ra là thật.
Đồng Hiểu Hiểu lắc đầu lại chuyện đó chứ gì. Im lặng uống trà do con rể tương lai rót.
"Đừng nóng em sẽ nói ngay mà."
"Mối tình đầu của cả ba và mẹ là ba mẹ của anh Thiên Vũ."
Sốc toàn tập, không chỉ có Đan Tâm cả Lâm Thiên Vũ cũng không tài nào tin được. Ba hắn trước đây yêu mẹ của Đan Tâm, còm mẹ hắn lại yêu ba của Đan Tâm sao. Đây là loại duyên phận gì.
"Mẹ... là thật sao?"
Đồng Hiểu Hiểu gật đầu, đã là chuyện ngày xưa rồi, có lẽ hai đứa đang tiếp tục duyên phận mà trước đây bà và Mĩ Yên đã bỏ qua .
Đan Linh quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Vũ, dây