Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

từng miếng nhỏ, thế mà vẫn chưa yên tâm, còn phải bón từng miếng đến tận miệng mới được. Quyên Tử đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Thỉnh thoảng cô cũng bón cho “lợn” ăn, nhưng dường như đó là vì làm thay cho Hứa Minh Chương. Thế mà Hứa Minh Chương vừa đi, lại có người khác tiếp quản “công việc” này, hơn nữa người tiếp quản này lại vô cùng cẩn thận. Chỉ không cái “con lợn” Thời Tiêu này có biết, đấy chẳng phải “người nuôi lợn” bình thường, chọc giận anh ta có lẽ không chỉ đơn giản là không có cái ăn, biết đâu chừng còn bị anh ta xé thịt lột da, nhai sống nuốt tươi không biết chừng.
Ngẫm nghĩ lại thấy bản thân mình quá bi quan. Hứa Minh Chương đã đi gần bốn năm, có lẽ mọi chuyện đã rơi vào dĩ vãng, cho dù tình cảm của Thời Tiêu còn sâu sắc, nhưng biết đâu được có khi Hứa Minh Chương đã lấy một cô gái ngoại quốc ngực nở mông to, hạnh phúc sống qua ngày rồi cũng nên.
Mặc dù cuộc hôn nhân chớp nhoáng của Thời Tiêu khiến cho người khác choáng váng, nhưng dù gì bây giờ cô ấy cũng là gái đã có chồng rồi, cho dù họ có gặp lại nhau thì có thể làm gì được chứ?
Lại nói đến cái con ngốc Thời Tiêu này, cho dù là lấy chồng chớp nhoáng cũng phải mở to mắt ra mà lựa chọn, Diệp Trì là người như thế nào chứ? Chưa tìm hiểu rõ đã dám đi đăng ký kết hôn với người ta, thật không biết nên khâm phục dũng khí của cô nàng này hay là túm tóc mắng cho một trận nữa
Nghĩ đến đây, Quyên Tử bỗng thấy máu nóng bốc lên đầu, không thể không lên tiếng: “Thời Tiêu”.
Miệng Thời Tiêu vừa bị Diệp Trì nhét một miếng thịt bò vào, còn chưa nhai hết. Nghe thấy Quyên Tử gọi, cô không buồn ngẩng đầu, chỉ phồng mang trợn má ậm ừ đáp lời. Quyên Tử thấy cứng họng, hồi lâu mới hậm hực ném ta một câu:
- Cậu đúng là một con lợn chính cống!
Thời Tiêu bị Quyên Tử mắng như thế này không ít lần nên đã miễn dịch từ lâu, chỉ ậm ừ rồi tiếp tục nhai miếng thịt trong miệng.
Những người khác ngồi quanh bàn đều bật cười. Diệp Trì liền liếc cảnh cáo Quyên Tử, chộp lấy khăn ăn lau miệng cho Thời Tiêu rồi đưa cho cô một ly nước, sau đó mới chuyển đĩa bít tết ở trước mặt Thời Tiêu sang chỗ mình và từ tốn ăn.
Thời Tiêu ăn no rồi mới được rảnh rang ngắm nghía phong cảnh, ngắm nghía hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là đâu thế?”
Diệp Trì đặt dao nĩa trong tay xuống, lau miệng rồi ném khăn ăn lên bàn: “Hội quán chơi golf, lát nữa anh sẽ dạy em đánh golf!”
Tả Hồng bật cười: “Đúng đấy, lát nữa còn có hai người bạn nữa cũng đến chơi. Cô Trần, tôi dạy cô nhé, cô thấy sao?”
Quyên Tử cúi đầu nhìn đồng hồ: “Không, lát nữa tôi còn có hẹn, phải về thành phố luôn, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé!”
Thời Tiêu chẳng có hứng thú gì với chuyện đánh golf, nghe Quyên Tử nói vậy cũng vội vàng đứng lên:
- Tớ về với cậu, sáng mai tớ cũng phải đi làm nữa!
Quyên Tử dở khóc dở cười, Diệp Trì mặt mày hơi sa sầm, đưa tay ra kéo Thời Tiêu ngồi xuống:
- Ở chơi với anh một lát, tối ăn xong chúng ta sẽ về nhà nhé!
Giọđiệu rất dịu dàng nhưng lại phảng phát chút gì đó không thể từ chối.
Cuối cùng vẫn là Tả Hồng tỏ vẻ ga lăng, chủ động yêu cầu được đưa Quyên Tử về. Gã này đang nghĩ gì trong đầu, ngay cả một kẻ vô tâm như Thời Tiêu cũng nhận ra được, chỉ có điều Thời Tiêu e rằng anh ta sẽ không được như ý. Bởi vì thật không may, anh ta lại chính là loại đàn ông mà Quyên Tử cực kì ghét, cực kì phản cảm, cực kì ám ảnh! Ha ha!






Ông bà Thời xách túi lớn túi bé, vừa xuống khỏi xe khách đã nhìn thấy cô con gái nom có vẻ thấp thỏm đang đứng ch
ờ ở bên đường. Bà Thời đặt mấy cái túi trên tay xuống, chạy đến ôm con gái, xoay liền hai vòng, vui vẻ nói:
- Tiêu Tiêu nhà ta lớn thật rồi, còn biết ra đón bố mẹ cơ đấy!
Thời Tiêu có hơi ái ngại. Ông Thời đã nhìn thấy bên cạnh con gái có một người đàn ông cao lớn. Ông hơi ngạc nhiên, đang định cúi xuống xách cái túi hành lý ở dưới đất thì người đàn ông ấy đã bước đến, đỡ lấy cái túi trên tay ông, rồi đỡ luôn cả cái túi bên tay kia nữa, sau đó mau mắn nói:
-Bố, bố để con!
Quyên Tử nói cô hồ đồ, nhưng Thời Tiêu chẳng nghĩ được gì khác, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, Diệp Trì là người như thế nào, cho dù không biết rõ ràng hết mọi chuyện nhưng cũng đoán được sơ sơ, anh ta là một người đàn ông thành đạt với hàng loạt những tin đồn, nhưng một người đàn ông như thế lại đúng là người mà Thời Tiêu đang cần. Anh và tôi đều tình nguyện, vậy thì đến với nhau thôi.
Hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Cuộc hôn nhân của cô và Diệp Trì say này có thế nào đi nữa cô cũng sẽ thản nhiên đón nhận. Diệp Trì có biết bao hồng nhan tri kỷ, bao nhiêu gái đẹp vây quanh, nhưng c mặc kệ hết, bởi vì không yêu, vì vậy mới thản nhiên, bởi vì không yêu, cô mới có thể yên tâm duy trì cuộc hôn nhân trông có vẻ rất hạnh phúc này với Diệp Trì. Thời Tiêu cảm thấy hiện giờ mình sống rất tốt, chỉ cần Diệp Trì không phản đối, cứ để cô sống thế này mãi cũng được, cứ đi làm rồi về nhà, ăn cơm rồi làm tình… Kỳ thực nói thẳng một câu, cuộc hôn nhân có hay không tình yêu, sự khá